Mục lục
Bất bại chiến thần - Dương Thanh (Truyện full tác giả: Tần Tích)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1547:

 

Tôn Húc hít sâu một hơi: “Cậu Trí, nhà họ Tôn biết sai rồi, mong cậu đừng vứt bỏ nhà họ Tôn!”

 

“Ha ha, các ông cầu xin tôi à? Bây giờ các ông biết sai rồi à?”

 

Tào Trí cười to: “Tôi nghe nói ông từng quỳ xuống xin Dương Thanh tha cho ông. Sao giờ tới lượt ông cầu xin tôi mà ông còn dám ngồi vậy?”

 

“Bịch!”

 

Tôn Húc đứng dậy và quỳ xuống mà không hề do dự, cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cầu xin cậu Trí cho nhà họ Tôn tôi một cơ hội!”

 

“Ha ha ha ha…”

 

Tào Trí cười như điên, vô cùng đắc ý.

 

Nhưng hắn ta không nhìn thấy được sát khí trong mắt Tôn Húc.

 

“Thật ngại quá, nhà họ Tôn đã không còn giá trị gì nữa. Từ nay về sau, nhà họ Tôn chết hay sống đều không liên quan tới Vương tộc họ Tào!”

 

Sau khi Tào Trí cười đủ rồi, nói với vẻ trêu tức mà không hề do dự.

 

“Cậu Trí, cậu nói gì? Vương tộc họ Tào thật sự muốn vứt bỏ nhà họ Tôn à?”

 

“Chủ gia tộc đã quỳ xuống cầu xin cậu, sao cậu còn muốn vứt bỏ chúng tôi?”

 

“Cậu Trí, cậu không thể vứt bỏ nhà họ Tôn được!”

 

Đám người đứng đầu nhà họ Tôn đều quỳ xuống, liên tục cầu xin.

 

Nếu là chuyện khác, Tào Trí chắc chắn sẽ không vứt bỏ nhà họ Tôn, nhưng chuyện lần này làm hắn ta biết rõ hơn về thực lực của Dương Thanh.

 

Dưới tình huống này, nếu hắn ta còn muốn gắn liền Vương tộc họ Tào với nhà họ Tôn thì đúng là một con lợn ngu ngốc.

 

“Nếu tôi đã nói phải vứt bỏ nhà họ Tôn, đừng nói các ông quỳ xuống, cho dù có nằm xuống cũng vô ích thôi”.

 

Tào Trí cười to, nhìn về phía Tôn Húc nói với vẻ hài hước: “Trước đó chẳng phải ông vẫn rất kiêu căng à? Thậm chí các ông còn dám dùng súng chĩa vào đầu tôi, ông có coi tôi ra gì không?”

 

“Bây giờ ông biết sợ à? Hối hận rồi sao? Nhưng đã muộn rồi! Các ông cứ chờ sự trả thù của Dương Thanh đi!”

 

Tôn Húc chậm rãi từ dưới đất đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Tào Trí đang ngồi trên ghế và hỏi lại lần nữa: “Cậu Trí, cậu thật sự muốn vứt bỏ nhà họ Tôn à?”

 

“Nói nhảm, tôi không vứt bỏ các ông, chẳng lẽ còn muốn đứng ra gánh vác tất cả thay các ông sao?”, Tào Trí cười lạnh nói.

 

“Được, nếu đã vậy, mời cậu về đi! Từ nay về sau, chuyện nhà họ Tôn không liên quan tới Vương tộc họ Tào nữa!”

 

Tào Trí vừa dứt lời, Tôn Húc lại nói.

 

“Cái gì?”

 

Lần này, đến lượt Tào Trí chấn động.

 

Với hiểu biết của hắn ta về Tôn Húc, đáng lẽ ông ta phải quỳ xuống tiếp tục xin tha. Nhưng ngoài dự đoán của hắn ta là ông ta không làm vậy, trái lại còn muốn hắn ta rời đi.

 

“Chủ gia tộc!”

 

Đám người đứng đầu nhà họ Tôn đều biến sắc, vội vàng ngăn cản.

 

“Tất cả câm miệng lại cho tôi!”

 

Tôn Húc tức giận hét lên, lúc này người nhà họ Tôn mới không nói nữa.

 

“Tôn Húc ông giỏi lắm. Ông đã nói vậy, sau này đừng mong được Vương tộc họ Tào che chở nữa”.

 

Tào Trí lạnh lùng nói rồi đứng dậy: “Chúng ta đi thôi!”

 

Bạch Hướng Huy nhìn chằm chằm vào Tôn Húc, cuối cùng chỉ tay vào Tôn Húc nói: “Ông sẽ chết rất khó coi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK