Chương 1563:
Tần Thanh Tâm ngượng ngùng nhìn Phùng Tiểu Uyển rồi mới nói với Tần Y: “Tiểu Uyển là người Dương Thanh đưa tới thì chính là người một nhà, sao lại là người ngoài?”
“Cứ quyết định như vậy đi. Để Tiểu Uyển sống ở đây, lúc bố về em ấy cũng không cần đi đâu. Dù sao nhà chúng ta rất rộng, nhiều người đông vui hơn”.
Nghe Tần Thanh Tâm nói vậy, Tần Y trợn tròn mắt: “Chị điên à?”
“Y Y!”
Trên mặt Tần Thanh Tâm lộ vẻ không vui.
Thấy cô tức giận, Tần Y mới không nói gì thêm, hung dữ trừng mắt nhìn Dương Thanh rồi hậm hực đi về phòng.
Phùng Tiểu Uyển áy náy nói với Dương Thanh: “Anh không cần để ý tới em đâu, mình em sống ở ngoài cũng được mà”.
“Tiểu Uyển, em đã gọi Dương Thanh là anh Thanh thì chính là người nhà chúng ta. Sau này em cứ sống ở đây, coi đây là nhà của em đi”.
Tần Thanh Tâm đi lên thân mật kéo tay Phùng Tiểu Uyển cười nói.
Thấy vợ mình làm vậy, Dương Thanh thấy rất ấm áp.
Phùng Tiểu Uyển cũng cực kỳ cảm động, lập tức đỏ bừng mắt. Cô ta biết Tần Y không muốn mình sống ở đây, cũng cảm nhận được sự chân thành của Tần Thanh Tâm.
“Tiểu Uyển, trước khi qua đời thần y Phùng đã nhờ anh chăm sóc cho em. Ông ấy còn cứu mạng Mã Siêu. Lúc ở Vương thành Quan anh cũng đã nói, sau này em chính là em gái anh”.
“Vậy thì chúng ta chính là người một nhà, đương nhiên phải sống cùng nhau. Trừ khi em kết hôn, bọn anh mới có thể cho em rời đi”.
Lúc này Dương Thanh cũng lên tiếng.
Phùng Tiểu Uyển lại càng cảm kích.
“Cảm ơn anh Thanh và chị dâu! Vô cùng cảm ơn anh chị!”
Phùng Tiểu Uyển vội vàng nói: “Anh chị yên tâm, nhất định em sẽ không gây phiền phức cho mọi người đâu”.
Chỉ là có vẻ Tần Y rất bất mãn với chuyện này.
Nhưng không sao, anh biết Tần Y rất tốt bụng. Chờ anh tìm cơ hội nói cho cô ta biết thân phận của Phùng Tiểu Uyển, nhất định cô ta sẽ hiểu được.
Tần Thanh Tâm sắp xếp xong chỗ ở cho Phùng Tiểu Uyển mới trở về phòng, cười nói: “Anh yên tâm, chỗ Tiểu Uyển đã sắp xếp xong rồi”.
Dương Thanh bỗng tiến lên ôm cô vào lòng, thì thầm bên tai cô: “Cảm ơn vợ!”
“Anh làm gì thế? Con gái còn đang ở đây đấy!”
Tần Thanh Tâm lập tức ngượng ngùng khẽ đẩy Dương Thanh ra.
“Bố mẹ xấu hổ!”
Tiêu Tiêu giơ tay che mắt, cười khanh khách nói: “Con không nhìn, không nhìn thấy gì hết!”
Dương Thanh cũng thấy xấu hổ. Vừa rồi anh không kìm được, thậm chí còn quên Tiêu Tiêu vẫn đang ở trong phòng.
Tần Thanh Tâm đỏ bừng mặt, lườm Dương Thanh rồi kéo Tiêu Tiêu đi rửa mặt.
Đêm đến, Tiêu Tiêu đã ngủ say ở giữa giường lớn.
Hai bên là Dương Thanh và Tần Thanh Tâm, cả hai đều chưa ngủ.
“Vẫn đang lo cho bố à?”
Dương Thanh bỗng hỏi.
“Vâng!”
Tần Thanh Tâm đáp: “Bố bị thương quá nặng, sao em có thể không lo được? Không biết tại sao em cứ có cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy, hình như bố đang giấu chúng ta gì đó”.
Dương Thanh hơi bất ngờ vì Tần Thanh Tâm lại nhạy cảm như vậy.