Chương 443: Bị dọa chạy mất dép
Dương Thanh nghe thế thì suýt nữa bật cười thành tiếng.
Anh nghĩ, nếu lát nữa bọn họ biết kẻ nghèo hèn trong mắt họ chính là người đứng đầu tỉnh Giagn Bình, không biết họ sẽ nghĩ gì?
“Đồ nhà nghèo anh cười cái quái gì?”
La Viên Viên nhìn thấy Dương Thanh nén cười, lập tức thẹn quá hóa giận: “Anh tưởng dựa vào may mắn được ngồi ở đây là ngang bằng với những người dựa vào chính mình mua vé như chúng tôi sao?”
“Anh dám cười tôi hả?”
Từ Lệ cũng nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh cứ chờ đó. Đến khi tôi quen được người đứng đầu tỉnh Giang Bình, chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu!”
“Xem thằng bạn rác rưởi của anh đi, không có năng lực còn cười mỉa người khác!”, La Viên Viên giận cá chém thớt lên người Vương Dũng.
Vương Dương vô cùng tức giận, nhưng vì em gái, anh ta chỉ có thể nhẫn nhịn.
Thấy bạn mình bị coi thường như vậy, Dương Thanh rất khó chịu.
Nhưng mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình. Vương Dũng đã chọn La Viên Viên, đương nhiên anh sẽ không nhúng tay.
Nếu Vương Dũng muốn phản kháng, chỉ dựa vào việc ngày xưa anh ta hết lòng giúp đỡ mình, Dương Thanh rất sẵn lòng trợ giúp.
“Người của Hiệp hội Võ thuật đến rồi!”
Đúng lúc này, có người reo lên. Vô số ánh mắt đều đổ dồn về một nhóm người đang đi vào.
La Viên Viên và Từ Lệ cũng không so đo nữa, kích động nhìn theo.
“Là chi hội trưởng Thạch Giang của chi hội Giang Bình!”
“Còn có người nắm quyền thứ hai của chi hội Giang Bình, quân sư Lý Nam!”
“Chẳng lẽ mọi người không thấy cả Thạch Giang và Lý Nam đều đang đi sau một người trung niên sao?”
Toàn bộ hội trường dậy sóng. Có người nhanh chóng phát hiện chi hội trưởng Thạch Giang cũng phải đi sau người trung niên kia.
Mọi người không khỏi tò mò suy đoán thân phận của ông ta.
Chẳng phải ai xa lạ, chính là Ngưu Căn Huy xếp thứ 9 trong tổng hội Hiệp hội Võ thuật, được gọi là ông Chín.
“Quả nhiên là cậu ta!”
Hàn Khiếu Thiên trầm giọng nói. Người hủy diệt nhà họ Ngụy trong video chính là người đàn ông trung niên này.
Chỉ là ông cụ vẫn chưa biết người này là ai trong Hiệp hội Võ thuật.
“Lần này chắc chắn Hiệp hội Võ thuật sẽ phái cậu ta ra thi đấu”.
Trần Hưng Hải quay sang hỏi: “Ông chủ Hàn, nhà ông có giải quyết được cậu ta không?”
Hàn Khiếu Thiên không đáp mà nhìn sang người đàn ông trung niên mặc quần áo bó màu đen bên cạnh: “Cậu thấy sao?”
Lúc người kia nhìn thấy Ngưu Căn Huy, sắc mặt có chút mất tự nhiên. Ông ta có thể cảm nhận được sát khí mãnh liệt trên người đối phương.
“Rất mạnh!”
Một lúc sau ông ta mới đáp lại hai chữ, tiếp đó lại nói: “Ông chủ Hàn yên tâm, tôi đã tới đây, dù kẻ địch có mạnh đến đâu cũng sẽ cố gắng hết sức đối phó!”
Dù ông ta không nói thẳng mình có thể thắng hay không nhưng thái độ này đã khiến Hàn Khiếu Thiên thất vọng tràn trề.
Có lẽ người khác không biết thân phận của người áo đen này nhưng ông cụ biết rất rõ.
Người áo đen này là một sát thủ có tiếng trên toàn thế giới, vô số cao thủ đã phải bỏ mạng dưới tay ông ta.
Không ai biết ông ta tên là gì, giới sát thủ đều gọi ông ta là Hắc Trạch.
Để mời được ông ta tới, Hàn Khiếu Thiên phải bỏ ra một cái giá cực lớn.
“Cố hết sức là được!”
Hàn Khiếu Thiên đột nhiên lên tiếng.
Chẳng phải vẫn còn Dương Thanh đó sao?
Trong sự chú ý của mọi người, Ngưu Căn Huy dẫn đầu ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng quét tới khu vực Giang Bình, dường như đang tìm kiếm ai đó.
Ngay sau đó, ông ta nhíu chặt chân mày.
Bởi vì ông ta không tìm thấy bóng dáng Dương Thanh.
Lần này ông ta để chi hội Giang Bình tổ chức Võ hội không chỉ đề chiếm đoạt hai tỉnh mà còn để trả thù cho em trai.
Ông ta đã tới, nhưng kẻ địch lại không thấy đâu.
“Ông chủ Hàn, sao cậu Thanh được các ông tôn làm người đứng đầu tỉnh Giang Bình không tới?”
Thạch Giang lập tức hiểu ra, châm chọc nói: “Chẳng lẽ cậu Thanh mà Giang Bình các người lấy làm kiêu ngạo đã bị dọa chạy mất dép, không dám tham gia hội võ lần này nữa?”