Chương 202: Không có tư cách vào nhà
Vẻ mặt Mạnh Huy rất bình tĩnh nhưng lại khiến đám người nhà họ Trang sợ hãi tận sâu trong linh hồn.
Chủ gia tộc bị giết hại nhưng không ai dám tỏ ra bất mãn.
“Tôi nói!”
“Tôi nói!”
“Tôi nói!”
…
Chẳng mấy chốc, bọn họ thi nhau xin trả lời.
Mạnh Huy nhếch miệng chỉ vào một người: “Ông nói đi!”
Người bị chỉ là Trang Thánh, người ưu tú nhất của thế hệ này, cũng là chủ nhân cũ của vị trí người thừa kế.
Trang Thánh vội nói: “Tối hôm qua chúng tôi đang họp bàn cách đối phó Dương Thanh thì có một chiếc xe Jeep lao thẳng vào biệt thự lão Hồng đang ở…”
Trang Thánh kể lại chi tiết những chuyện đã xảy ra vào tối qua.
Nghe ông ta nói xong, Mạnh Huy gật đầu suy tư.
Một lúc sau, hắn đột nhiên lên tiếng: “Tóm lại là lão Hồng bị một người tên Tiền Bưu giết chết. Lúc đầu nhà họ Trang các người vốn có cơ hội bắt ông ta lại nhưng vì Trang Kiến Thiết do dự nên ông ta trốn được, tôi nói đúng chứ?”
“Đúng là như vậy!”
Trang Thánh lập tức đáp lời.
“Sao cái tên Tiền Bưu này quen vậy?”
Mạnh Huy thấp giọng lẩm bẩm.
“Lúc trước nhà họ Dương ở Châu Thành có một cao thủ tên là Tiền Bưu, thực lực mạnh mẽ, am hiểu ám sát, được xưng là người mạnh nhất Châu Thành”.
Người đàn ông trung niên sau lưng Mạnh Huy chợt lên tiếng.
“Nhà họ Dương ở Châu Thành? Gia tộc bị hủy diệt trong một đêm vào mấy tháng trước sao?”, Mạnh Huy hỏi lại.
“Chính là gia tộc đó!”, người kia đáp.
“Điều tra lai lịch Tiền Bưu cho tôi!”
Dứt lời, Mạnh Huy đứng dậy nhìn Trang Thánh: “Từ nay trở đi ông chính là chủ của nhà họ Trang. Ai dám phản đối cứ nói với tôi!”
Nghe vậy, Trang Tránh mừng rỡ khom người nói: “Cảm ơn cậu chủ Mạnh!”
Mạnh Huy nhìn sang thi thể của Hồng Thiên Nhai, dặn dò Trang Thánh: “Các người lo chuyện hậu sự cho lão Hồng đi. Chuyện này dừng ở đây, đừng gây chuyện với Dương Thanh nữa hiểu chưa?”
“Vâng ạ!”
Mặc dù Trang Thánh không biết tại sao Mạnh Huy không cho bọn họ ra tay với Dương Thanh nhưng ông ta hiểu từ nay trở đi, nhà họ Trang phải nghe theo nhà họ Mạnh.
Trên đường trở về tỉnh lỵ.
Tài xế hỏi Mạnh Huy: “Lần này cậu mất cao thủ mạnh nhất là Hồng Thiên Nhai, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao?”
Mạnh Huy cười lạnh một tiếng: “Người của tôi sao có thể muốn giết là giết được? Cứ để đó sẽ có người giải quyết cậu ta”.
Tin tức Trang Kiến Thiết qua đời nhanh chóng truyền ra khắp Giang Hải.
Nhà họ Trang chỉ nói Trang Kiến Thiết chết vì bệnh tật chứ không ai biết rõ nguyên nhân thật sự là gì. Nhưng người tinh mắt đều nhìn ra chuyện này rất kỳ lạ.
Cháu trai của Trang Kiến Thiết mới mất ba ngày trước, bây giờ lại đến lượt lão ta.
Mọi người đều đổ dồn sự chú ý về phía Dương Thanh.
Không phải bọn họ biết Dương Thanh giết Trang Tất Phàm mà là vì ba ngày trước hai người xảy ra xích mích trong buổi đấu giá trên tầng cao nhất của club Long Đằng. Ngay sau đó Trang Tất Phàm liền về chầu trời.
Tuy nhà họ Trang không nói tại sao Trang Tất Phàm chết nhưng ai cũng hiểu chuyện này chắc chắn liên quan đến Dương Thanh.
Tại biệt thự riêng biệt của Quan Chính Sơn trong nhà họ Quan.
Dương Thanh ngồi chính giữa, Quan Chính Sơn ngồi bên cạnh.
“Cậu Thanh, vừa có tin Trang Kiến Thiết qua đời vì bệnh tật!”
Quan Chính Sơn bỗng nói, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Dương Thanh chỉ hơi sững sờ rồi lập tức cười lạnh hỏi: “Ông nghĩ cái chết của Trang Kiến Thiết liên quan tới tôi à?”
Quan Chính Sơn vội lắc đầu: “Tôi chỉ cảm thấy khó hiểu, lão già kia vốn rất khỏe mạnh, sao có thể chết vì bệnh tật được. Chỉ e chuyện này không đơn giản như vậy”.
Dương Thanh không thèm lên tiếng, anh lười quản chuyện của nhà họ Trang.
Nhưng anh cũng âm thầm suy đoán.
Tối qua Tiền Bưu giết người nhà họ Mạnh tại biệt thự nhà họ Trang, hôm nay Trang Kiến Thiết mất mạng. Anh đoán chuyện này liên quan tới nhà họ Mạnh.
Nghĩ tới nhà họ Mạnh, hai mắt Dương Thanh lóe sáng.
Thực ra anh chưa từng động tới nhà họ Mạnh nhưng bọn họ lại năm lần bảy lượt đối phó anh.
Đầu tiên là chi nhánh Giang Hải của tập đoàn Nhạn Thanh, Bành Cương nhảy lầu tự sát gây nên tranh cãi, khiến công ty gặp phiền phức.
Lần thứ hai là anh và Tần Y cùng đi khu vui chơi bị chụp trộm.
Lần thứ ba là Ngụy Tường của nhà họ Ngụy ép anh bán lại dinh thự Vân Phong. Tất cả đều có liên quan đến nhà họ Mạnh.
Ngoài ra, từ khi chi nhánh Giang Hải của tập đoàn Nhạn Thanh được thành lập thường xuyên gặp phải đủ loại phiền phức lớn nhỏ.
“Ông biết được bao nhiêu về nhà họ Mạnh ở tỉnh lỵ?”
Dương Thanh đột nhiên hỏi.
Quan Chính Sơn đáp: “Thế lực ở tỉnh lỵ khá phức tạp, số lượng gia tộc đông đảo. Nhà họ Mạnh được coi là gia tộc có địa vị khá cao tại tỉnh lỵ”.
“Nghe nói nhà họ Mạnh được một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô nâng đỡ, cụ thể là nhà nào thì tôi không biết”.
“Tôi không biết quá nhiều về nhà họ Mạnh, chỉ nghe ngóng được một ít tin tức này thôi”.
Dương Thanh khẽ gật đầu, anh cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi. Nhưng anh có thể chắc chắn nhà họ Mạnh có quan hệ với gia tộc Vũ Văn.
Mấy ngày tiếp theo sóng yên biển lặng.
Dương Thanh và Tần Thanh Tâm vẫn chưa thể tiến gần thêm một bước. Tối nào Tiêu Tiêu cũng dính lấy Tần Thanh Tâm, hai vợ chồng không dám làm gì.
Mặc dù chưa làm gì nhưng tình cảm giữa hai người đã tốt hơn rất nhiều.
“Ngày kia anh họ của em làm đám cưới. Mẹ em nói mai phải qua giúp đỡ”.
Tối thứ sáu, trên đường Dương Thanh đón Tần Thanh Tâm về nhà, cô đột nhiên lên tiếng.
“Chúng ta đương nhiên phải tham gia đám cưới của anh họ rồi. Anh đi với em!”
Dương Thanh cười đáp.
Thấy cô bối rối, Dương Thanh nghi ngờ hỏi: “Em không muốn anh đi à?”
Tần Thanh Tâm nói: “Em sợ bọn họ sỉ nhục anh”.
Nghe vậy, Dương Thanh cảm thấy vô cùng ấm áp: “Chỉ kẻ yếu mới đấu võ mồm. Em yên tâm, nếu bọn họ thật sự nói gì quá đáng thì cứ kệ họ, anh không sao đâu”.
Dương Thanh nhớ rõ lần đầu tiên rời khỏi biên giới phía Bắc trở về biệt thự nhà họ Tần, đám họ hàng nhà Châu Ngọc Thúy đã nhìn anh như thế nào.
Nhưng đối với anh, bọn họ chỉ là loại sâu kiến, không có tư cách khiến anh phải bận tâm.
“Được rồi, ngày mai mình cùng đi nhé”.
Giọng điệu của Tần Thanh Tâm hơi miễn cưỡng.
Sáng sớm ngày hôm sau, cả nhà cùng lên đường.
Tần Y lái Maserati đi đón Châu Ngọc Thúy và Tần Đại Dũng.
Ba người nhà Dương Thanh đi xe Phaeton.
Dương Thanh không ngờ nhà mẹ đẻ của Châu Ngọc Thúy ở Châu Thành.
Đi từ Giang Hải tới đó chỉ mất nửa tiếng.
“Anh từng tới Châu Thành rồi à?”
Thấy Dương Thanh lái băng băng trên đường không cần nhìn bản đồ, Tần Thanh Tâm tò mò hỏi.
Anh mỉm cười đáp: “Đâu chỉ từng tới, tập đoàn Thành Hà thuộc sở hữu của anh mà”.
Tần Thanh Tâm trợn mắt nói: “Tập đoàn Thành Hà là doanh nghiệp lớn nhất Châu Thành, nghe nói là của nhà họ Dương. Sau khi nhà họ Dương bị hủy diệt vì đắc tội ông lớn nào đó, tập đoàn Thành Hà đã được chuyển nhượng cho người khác”.
Có thể nói địa vị của tập đoàn Thành Hà ở Châu Thành ngang bằng với một gia tộc hàng đầu.
Rõ ràng Tần Thanh Tâm không tin lời anh. Dù cô biết anh rất giỏi, cũng rất giàu có nhưng không thể tin anh là người nắm giữ tập đoàn Thành Hà.
Dương Thanh cảm thấy bất lực, chỉ gượng cười không giải thích gì thêm.
Anh cũng đâu thể nói cho cô biết nhà họ Dương bị anh hủy diệt?
Dương Thanh lái xe theo chỉ dẫn của Tần Thanh Tâm thêm nửa tiếng nữa là tới một khu nhà khang trang ở nông thôn.
Đây là nhà của bố mẹ Châu Ngọc Thúy, sân vườn rộng hơn nghìn mét vuông.
Bên trong có hai căn biệt thự trông rất hùng vĩ.
Nơi đây có thể coi là chỗ ở tốt nhất trong vùng nông thôn này.
“Chị đến rồi ạ?”
Dương Thanh đỗ xe ở ngoài cổng, Tần Y tươi cười đi tới.
Sau lưng cô ta có một đôi nam nữ. Cô gái khoảng chừng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, trang điểm rất đậm.
Chàng trai khoảng ba mươi tuổi mặc một bộ quần áo của Armani, tay đeo đồng hồ Rolex, có vẻ là một người thành đạt.
“Chị họ, em nhớ chị lắm đấy!”
Cô gái nhiệt tình chạy tới ôm chầm Tần Thanh Tâm.
Cô ta tên Trịnh Mỹ Linh, em họ của Tần Thanh Tâm, con gái của dì cô.
“Nào, Tiêu Tiêu lại đây để dì bế một cái!”
Trịnh Mỹ Linh chào hỏi Tần Thanh Tâm xong lại ôm chầm Tiêu Tiêu thơm lên má cô bé.
“Mỹ Linh, chú dì cũng tới rồi hả em?”
Tần Thanh Tâm cười hỏi.
Trịnh Mỹ Linh lập tức gật đầu: “Cả nhà em đến từ hôm qua”.
Dứt lời, cô ta chợt nhớ tới gì đó, vội kéo Tần Thanh Tâm đi lên: “Em giới thiệu cho chị một người bạn!”
“Anh ấy là Trần Anh Hào, con cháu của nhà họ Trần giàu có nhất ở Châu Thành, trong lúc học thạc sĩ đã sáng lập ra tập đoàn Anh Hào. Nói ra anh ấy cũng giỏi như chị, đều tự lập nghiệp ngay từ khi còn học đại học”.
Trịnh Mỹ Linh nhiệt tình giới thiệu.
“Xin chào, tôi nghe Mỹ Linh kể có một người chị họ là người đẹp nổi danh Giang Hải. Hôm nay được gặp quả nhiên vô cùng xinh đẹp!”
Trần Anh Hào mỉm cười, chủ động giơ tay với Tần Thanh Tâm.
Còn Dương Thanh đứng cạnh lại bị Trịnh Mỹ Linh ngó lơ.
Tần Thanh Tâm không bắt tay anh ta, chỉ lạnh lùng nói: “Chào anh!”
Nói xong, cô chủ động nắm tay Dương Thanh dịu dàng nói: “Chồng ơi, mình đi chào ông bà ngoại đi!”
“Được!”
Dương Thanh mỉm cười đi theo Tần Thanh Tâm.
Nhưng hai người chưa kịp đi vào đã bị Trịnh Mỹ Linh chặn lại.
“Anh trai em kết hôn, chỉ mời nhà chị chứ không mời người ngoài. Anh ta không có tư cách vào đây”.
Trịnh Mỹ Linh lườm Dương Thanh rồi nói.