Chương 770:
“Em nói tiệm ăn ngon là chỗ này à?”
Dương Thanh bất đắc dĩ hỏi.
“Đúng ạ! Tiệm ăn họ Trần mới khai trương ở Yến Đô nửa năm đã trở thành nơi yêu thích của những người nổi tiếng trên mạng. Quan trọng là đồ ăn ở đây đều là gia truyền, chắc chắn sẽ khiến anh hài lòng”.
Tống Hoa Nhã đắc ý nói: “Hôm nay cho anh ăn uống thỏa thích!”
Thấy Tống Hoa Nhã cố gắng đề cử tiệm ăn họ Trần, Dương Thanh khá kinh ngạc. Anh cứ tưởng tiệm ăn họ Trần chỉ là một nhà hàng khá lớn mà thôi, không ngờ lại là nơi yêu thích của những người nổi tiếng trên mạng.
“Anh, đừng nói là anh không biết tiệm ăn họ Trần đấy nhé?”
Có lẽ là vì có người anh trai như Tống Hoa Nghĩa, lúc Tống Hoa Nhã gọi anh rất tự nhiên, người nào không biết còn tưởng anh là anh ruột của cô ta.
Dương Thanh lắc đầu cười: “Anh biết chỗ này!”
“Anh xem đi, em còn có video trên mạng về chỗ này”.
Tống Hoa Nhã vừa nói vừa mở một video trên điện thoại: “Trong tiệm ăn họ Trần được chia thành mấy khu vực, mỗi khu vực lại phục vụ những loại khẩu vị khác nhau”.
“Em thích nhất là món Tây Bắc. Khẩu vị anh thích là gì? Chúng ta đi ăn cái đó”.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới chỗ lựa chọn khu vực.
Chỗ bọn họ đang đứng cứ như ở trung tâm, bốn phương tám hướng đều có hành lang thông đến từng khu vực.
Cổng mỗi hành lang còn dán các loại khẩu vị khác nhau.
“Vậy thì đi ăn món Tây Bắc thôi!”, Dương Thanh cười nói.
“Anh trai này tốt thật đấy. Mỗi lần anh em tới đây đều không chịu nghe theo em, cứ nhất định phải ăn đồ Tây gì đó, còn nói như vậy mới có khí chất, đúng là ngụy biện”.
Thấy Dương Thanh chọn theo khẩu vị mình thích, Tống Hoa Nhã rất vui.
“Em nói xấu anh em với anh, không sợ anh em biết sẽ xử tội hả?”, Dương Thanh trêu chọc.
Tống Hoa Nhã kiêu ngạo nói: “Anh ấy không nỡ xử tội em đâu!”
Nhân viên phục vụ đưa bọn họ tới khu vực món Tây Bắc.
Hôm qua lúc tới đây, Dương Thanh đã đi thẳng vào phòng VIP, không hề biết ở đây còn chia ra nhiều khu vực, mỗi khu vực phục vụ khẩu vị khác nhau.
Khó trách nơi đây trở thành nơi yêu thích của những người nổi tiếng trên mạng.
Tiệm ăn họ Trần vốn là nhà hàng năm sao, lại còn đặc biệt như vậy, đương nhiên sẽ được rất nhiều người chú ý tới.
“Anh ơi, ngày mai em phải ra nước ngoài rồi”.
Sau khi ngồi vào chỗ, Tống Hoa Nhã buồn bã nói, viền mắt đỏ hoe nhìn Dương Thanh.
Bấy giờ anh mới hiểu tại sao Tống Hoa Nhã đột nhiên muốn mời mình ăn cơm, thì ra là để tạm biệt.
“Em không muốn ra nước ngoài hả?”, Dương Thanh hỏi.
Tống Hoa Nhã khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Em không muốn đi, nhưng em không muốn xa mẹ và anh trai. Bọn họ đi đâu em sẽ đi theo đó”.
Nghe vậy, Dương Thanh chìm vào im lặng.
Ba người họ phải ra nước ngoài là vì anh yêu cầu.
Dù là Lý Hải Vinh hay Tống Hoa Nghĩa, Tống Hoa Nhã đều là nhân tài kinh doanh.
Bọn họ vốn xuất thân từ gia tộc quyền thế, nếu ở trong nước sẽ tạo cảm giác tranh đoạt quyền lực với Lạc Bân.
Dù thế nào Lạc Bân cũng theo anh từ lâu, dù gặp nhiều nguy hiểm nhưng chưa từng lùi bước.
Hiện giờ đang là lúc tập đoàn Nhạn Thanh đang phát triển mạnh mẽ, nếu để người khác thay thế Lạc Bân sẽ không công bằng với ông ta.
“Yên tâm, khi nào thị trường nước ngoài ổn định, nếu mọi người muốn trở về, anh sẽ không ngăn cản”, Dương Thanh bỗng nói.
“Thật sao?”, Tống Hoa Nhã vui sướng hỏi.
Dương Thanh gật đầu: “Đương nhiên là thật, em và mẹ em có thể trở về, cho anh em ở lại một mình cũng được”.
“Anh muốn ném anh em ở lại nước ngoài hả?”, Tống Hoa Nhã nói.
Dương Thanh gật đầu chắc nịch: “Dù sao ở trong nước em cũng vẫn còn người anh này, có Tống Hoa Nghĩa hay không cũng không sao, phải không?”
“Ha ha ha…”