Mục lục
Bất bại chiến thần - Dương Thanh (Truyện full tác giả: Tần Tích)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1471:

 

Các cao thủ khác đều hung dữ nhìn anh, hai mắt đỏ ngầu, không chút e ngại.

 

Thấy vậy, Dương Thanh lại càng ngạc nhiên.

 

Rốt cuộc bọn họ là ai?

 

Anh cứ tưởng bọn họ đến nhà họ Khương là vì mình, nhưng bây giờ xem ra, chắc là không phải.

 

Nếu không đối phương cũng sẽ không bảo anh đừng xen vào chuyện của người khác.

 

“Không nói thì tôi chỉ có thể tiễn ông lên đường”.

 

Dương Thanh không chút do dự đạp xuống.

 

“Răng rắc!”

 

Cao thủ cầm đầu bị Dương Thanh đạp gãy cổ, lập tức mất mạng.Cả nhà họ Khương chìm trong yên tĩnh, tất cả khiếp sợ không nói nên lời.Cao thủ Vương Cảnh trung kỳ mạnh mẽ ở trong tay Dương Thanh lại yếu ớt như sâu kiến, giẫm một cái là chết.“Ông nói đi, các ông là ai? Tại sao lại tới nhà họ Khương?”Hai mắt Dương Thanh lóe sáng, nhìn sang một cao thủ Vương Cảnh trung kỳ khác.“Ranh con, mày sẽ hối hận! Nhất định mày sẽ phải hối hận!”

 

Đối phương bị Dương Thanh nhìn chằm chằm vẫn không hề sợ hãi, trong mắt chỉ có sát khí và sự khinh bỉ.Cảnh tượng sau đó khiến mọi người đều ngơ ngác.Mười mấy cao thủ Vương Cảnh trung kỳ còn lại đều sùi bọt mép, cả người co giật.

 

Tiếp đó, tất cả đều tắt thở.

 

Người nhà họ Khương trố mắt nhìn. Mười mấy cao thủ Vương Cảnh trung kỳ cứ chết đi như vậy sao?

 

Bọn họ đều có thực lực ngang với chủ các nhánh của nhà họ Khương đó!

 

Sắc mặt Khương Hùng tối sầm. Mười mấy cao thủ Vương Cảnh trung kỳ, nói chết là chết. Dù là Vương tộc cũng không thể chịu được tổn thất lớn như vậy.

 

“Chết cả rồi!”

 

Lúc này, Phùng Tiểu Uyển đi tới bên cạnh Dương Thanh, mặt mũi tái nhợt nói: “Trong người bọn họ đều có một con Phệ Tâm Cổ”.

 

“Tức là bọn họ bị Phệ Tâm Cổ trong người giết chết sao?”

 

Dương Thanh kinh ngạc hỏi.

 

Phùng Tiểu Uyển khẽ gật đầu: “Phệ Tâm Cổ có tình tình tàn bạo trời sinh, không chỉ có thể thúc đẩy sự sống từ trái tim mà đồng thời còn thôn phệ trái tim. Phệ Tâm Cổ đều do trùng mẹ khống chế, trùng mẹ lại do Cổ Sư khống chế”.

 

“Trùng mẹ và Phệ Tâm Cổ không thể cách nhau quá xa vì sẽ bị đứt liên hệ”.

 

Nghe Phùng Tiểu Uyển giải thích, đám người nhà họ Khương đều trợn mắt há hốc mồm.

 

“Khoảng cách để trùng mẹ khống chế Phệ Tâm Cổ là bao xa?”

 

Dương Thanh lại hỏi.

 

“Tùy theo tình trạng của trùng mẹ, nhưng để đồng thời khống chế được mười con Phệ Tâm Cổ, còn là loại có sức sống khá mạnh thì phải cách nhau trong khoảng mười cây số”.

 

Phùng Tiểu Uyển nói đúng sự thật.

 

“Em có cách tìm được trùng mẹ không?”

 

Dương Thanh chờ mong hỏi.

 

Phùng Tiểu Uyển lắc đầu: “Chỉ các đại sư cổ thuật am hiểu cổ trùng mới có thể tìm được”.

 

“Ông Khương, trong vòng mười cây số xung quanh nhà họ Khương có mấy gia tộc lớn?”

 

Dương Thanh lại hỏi Khương Hùng.

 

“Nhà họ Lâm!”

 

Hai mắt ông Khương lập tức trở nên thâm thúy: “Lúc trước ông chủ Lâm Thiên Tường tới nhờ Tiểu Uyển chữa bệnh, hình như là vì trong người có Phệ Tâm Cổ”.

 

Phùng Tiểu Uyển gật đầu đáp: “Trong người ông chủ Lâm có Phệ Tâm Cổ, có lẽ đã từ rất nhiều năm trước. Phệ Tâm Cổ đã quen sống trong người ông ấy, có thể thôn phệ trái tim của ông ấy bất cứ lúc nào”.

 

Khương Hùng im lặng, ánh mắt lóe sáng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK