Chương 2073:
Dương Thanh gật đầu: ‘Đúng là rất đẹp đấy bố. Chỗ đó có núi có sông, còn có thảo nguyên và rừng rậm, trên thảo nguyên đều là ngựa, dê, bò, nước trong núi xanh, quả thật chính là cảnh tiên nơi trần thế. Con cạn vốn từ nên không thể nào diễn tả hết được vẻ đẹp của nớ”.
“Bây giờ chúng ta bay, qua tới đó đúng lúc chập tối, nói không chừng còn có thể ngắm mặt trời lặn nữa”.
“Chờ tới tối, chúng ta sẽ dựng lều vải trên thảo nguyên và đốt lửa trại, có thể hát hò nhảy múa quanh đống lửa”.
“Muộn một chút lại có thể nằm trên thảo nguyên, ngẩng đầu nhìn ngắm sao trên bầu trời, biết đâu còn có thể thấy sao băng!”
Dương Thanh vừa cười vừa nói.
Tân Đại Dũng và Tân Y đều hưng phấn, dường như nóng lòng đi tới nơi mà Dương Thanh đã nói.
“Cậu Thanh!”
Đúng lúc này, Đoàn Vô Nhai dẫn theo Độc Du và Đoàn Ngữ Yên đi tới.
“Đúng rồi, con suýt quên nói cho mọi người biết, mấy người này là bạn con, bọn họ cũng sẽ đi cùng chúng ta”.
Dương Thanh cười nói, sau đó vội vàng giới thiệu cho bọn họ làm quen với nhau.
Thời gian tốt đẹp thường trôi qua rất nhanh.
Dường như chỉ chớp mắt đã hết mười phút, Dương Thanh cũng chỉ còn lại năm phút để lên máy bay.
“Đi thôi, chúng ta lên máy bay thôi!”
Dương Thanh mỉm cười dẫn theo mọi người leo lên một chiếc máy bay tư nhân sang trọng.
Vừa lên máy bay, anh đã vừa cười vừa nói: “Mấy ngày nay con phải chấp hành nhiệm vụ nên hơi mệt, con vào trong ngủ một lát, mọi người cứ chơi nhé!”
Sau khi máy bay khởi động, Dương Thanh chợt nói.
“Anh rể, anh mau đi nghỉ đi, bọn em tự lo cho mình được mài”
Tần Y cười nói.
Dương Thanh gật đầu và mỉm cười nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Tân Thanh Tâm và Tiêu Tiêu thêm vài giây, sau đó mới xoay người đi tới phòng nghỉ trong cùng.
Không ai biết sau khi Dương Thanh vào phòng nghỉ trong cùng đã theo cửa sau xuống khỏi máy bay.
“Ùù! Dương Thanh vừa xuống máy bay thì tiếng động cơ máy bay vang lên. Ngay sau đó, chiếc máy bay bắt đầu di chuyển với tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng bay lên không trung.
Dương Thanh nhìn máy bay dần biến mất, hai mắt chợt ướt.
“Anh Thanh!”
Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên.
Dương Thanh xoay người lại, nhìn thấy Mã Siêu dẫn theo Ngải Lâm đi tới, Phùng Tiểu Uyển cũng có mặt ở đó.
Mấy người đều đỏ mắt nhìn Dương Thanh.
Anh cong môi khẽ cười, lần lượt nhìn ba người rồi xoay người đi nhanh về phía trước.
Ba người nhìn Dương Thanh bước từng bước rời đi, lại thấy anh đột nhiên vung cánh tay lên và nói với mấy người mà không hề quay lại: “Anh đi đấy!”
“Anh Thanh, bọn em chờ anh về!”
Mã Siêu hét lớn một tiếng.