“Đợi lát nữa tôi đi nói chuyện với cô ấy. Ngày mai là đám cưới của Mã Siêu, nếu không có cô em gái này, đám cưới sẽ không được hoàn hảo”.
Dương Thanh lập tức đáp.
Anh đang định xuất phát, chuông điện thoại gấp gáp reo lên.
Anh cầm lên xem thử, người gọi là Mã Siêu.
“Anh Thanh, Quan Duyệt bị người khác bắt đưa ra khỏi bệnh viện rồi!”
Mã Siêu nói.
“Cái gì? Quan Duyệt bị bắt đi rồi?”
Dương Thanh nhất thời ngây ra. Hôm qua Quan Duyệt giúp anh chắn đạn, sau lưng trúng một phát súng đáng lẽ ra lúc này cô ta nên ở trong bệnh viện mới đúng, sao đột nhiên bị dẫn đi rồi?
“Bị ai dẫn đi ?”
Dương Thanh hỏi tiếp.
“Quan Hân, chị họ của Quan Diệp, mới vừa nãy cô ta đến bệnh viện một mực dẫn người đi rồi”.
Mã Siêu gằn giọng nói, trong giọng nói ngập tràn áy náy.
Không chỉ vậy giọng nói của anh ta cũng có vẻ yếu ớt.
“Cậu bị thương?”
Dương Thanh kinh ngạc nói.
Mã Siêu nói: “Anh Thanh, em không sao. Anh yên tâm đi, Quan Duyệt đỡ đạn thay anh, anh đừng để một cô gái tốt như vậy bị dẫn đi, anh mau cứu cô ấy đi, không cần lo cho em”.
Tuy Mã Siêu không trả lời Dương Thanh là mình có bị thương không, nhưng ý của câu nói này rất rõ ràng, anh ta bị thương thật rồi.
“Mai là ngày vui của cậu. Cậu đừng lo lắng những việc khác, bây giờ tôi sẽ bảo Tiền Bưu qua đấy”.
Dương Thanh nói xong cúp điện thoại.
“Cậu Thanh, Mã Siêu bị thương à?”
Thấy Dương Thanh cúp điện thoại, Tiền Bưu ngạc nhiên hỏi.
Dương Thanh gật đầu, trong ánh mắt lóe lên sát khí mãnh liệt: “Bây giờ ông đi bệnh viện xem thử Mã Siêu thế nào rồi. Dù thế nào cũng phải bảo cậu ấy nhập viện điều trị, công việc của cậu ấy tạm thời do ông tiếp quản”.
“Vâng!”
Tiền Bưu vội đáp.
Cùng lúc đó chiếc xe Mercedes Benz RV màu đen chậm rãi rời khỏi bệnh viện Nhân Dân Yến Đô.
Trong xe, hai tay Quan Duyệt bị trói chặt, sau lưng máu nhuộm đỏ tươi, sắc mặt trắng như tờ giấy.
“Quan Hân, chị biết chị đang làm gì không?”
Quan Duyệt nhìn người phụ nữ ở đối diện giận dữ nói.
Quan Hân cười lạnh nói: “Đương nhiên tôi biết mình đang làm gì. Ngược lại tôi muốn hỏi cô một câu, đỡ đạn cho một người đàn ông mới quen biết không bao lâu, cô có biết mình đang làm gì không?”
“Anh ấy là sư phụ của tôi, dù chết vì anh ấy cũng là việc nên làm, việc này có liên quan gì tới chị chứ?”
Quan Duyệt đỏ mắt hỏi ngược lại Quan Hân.
“Bốp!”
Quan Hân tát mạnh vào mặt Quan Duyệt, giận dữ nói: “Mày câm miệng cho tao!”
“Ông nội bảo mày lập gia đình, mày nói mình ghét đàn ông, bây giờ thì hay rồi, mày lại đi đỡ đạn cho đàn ông”.
“Mày chết rồi thì thôi. Nhưng mày chết rồi việc liên hôn với Hoàng tộc phải làm sao? Phá hỏng việc của nhà họ Quan mày gánh vác nổi không?”
Quan Duyệt cắn răng nói, nếu không phải hai tay đang bị trói chặt, dù có liều mạng cô ta cũng phải đánh trả lại.