Chương 324: Châu Thành biến đổi lớn
Châu Ngọc Thúy nghe thấy nội dung cuộc gọi kia, lập tức hoảng sợ.
Nếu là lúc trước, bà ta không tin Dương Thanh dám làm gì mình. Nhưng chuyện xảy ra mấy ngày nay khiến bà ta dần ý thức được, Dương Thanh thực sự dám giết mình.
Vừa nãy Dương Thanh đạp gãy chân của một tên sát thủ mà không hề nhăn mày lấy một cái.
Dương Thanh đã sớm nghi ngờ chuyện vừa rồi có liên quan tới nhà họ Trịnh.
“Sau đêm nay nhà họ Trịnh không cần tồn tại nữa. Hồng Nham cũng biến mất được rồi! Giữ Trịnh Mỹ Linh lại cho tôi!”
Dương Thanh liếc mắt nhìn Châu Ngọc Thúy đang giả vờ ngủ rồi nói tiếp.
“Vâng, cậu Thanh cứ yên tâm. Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ trước khi mặt trời mọc!”
Giọng nói già nua của Trần Hưng Hải như một tia sấm nổ vang trong đầu Châu Ngọc Thúy.
Dương Thanh cúp máy, ánh mắt cực kỳ tàn nhẫn.
Một nhà họ Trịnh nhỏ bé, còn chưa được coi là gia tộc hạng hai của Châu Thành vốn không đáng để anh phải quan tâm. Nhưng bọn họ lại cố tình khiêu khích anh hết lần này đến lần khác.
Lần trước ở Châu Thành, Dương Thanh đã tha cho nhà họ Trịnh một con đường sống. Nếu bọn họ đã không biết quý trọng thì cũng không cần tồn tại nữa.
Châu Ngọc Thúy nằm trên giường giả vờ ngủ, toàn thân không ngừng run rẩy, sợ mất hồn mất vía.
Tối nay bà ta bị Dương Thanh dọa sợ quá nhiều, dường như trái tim không chịu nổi sự kích thích to lớn này.
Hiện giờ bà ta chỉ có một suy nghĩ, mau chóng chạy ra khỏi bệnh viện, rời khỏi đây mãi mãi.
Một đêm không ngủ. Dương Thanh kiên trì ngồi trên sofa nhìn chằm chằm Tần Thanh Tâm đang ngủ trên giường dành cho người nhà bệnh nhân.
Anh yêu cô nhiều đến mức có thể vì cô làm bất cứ chuyện gì.
Trước đây anh tha cho Châu Ngọc Thúy một lần cũng là vì cô.
Vậy mà giờ đây, Châu Ngọc Thúy lại muốn làm hại Tần Đại Dũng, người thân quan trọng nhất của Tần Thanh Tâm.
Dương Thanh không thể tha thứ được!
Cùng lúc đó ở nhà họ Trần.
Ba giờ sáng vốn là thời gian nghỉ ngơi nhưng bởi vì nhà họ Trịnh và Hồng Nham đắc tội Dương Thanh nên Trần Hưng Hải không thể không tự mình ra tay xử lý.
“Hồng Nham, đến cả bố vợ của cậu Thanh mà mày cũng dám giết, đúng là gan chó càng ngày càng lớn!”
Trần Hưng Hải nổi giận ra lệnh lập tức thủ tiêu Hồng Nham và hủy diệt nhà họ Trịnh.
Club Thiên Đường!
Club cao cấp nhất của Châu Thành.
Mặc dù bây giờ đang là ba giờ sáng nhưng nơi đây vẫn bật đèn sáng choang.
Trong một phòng VIP xa hoa, một người đàn ông trung niên đang nằm trên đùi một cô gái ăn mặc hở hang.
Cô gái đang mát xa đầu cho ông ta, tươi cười nói: “Anh Hồng, bây giờ nhà họ Viên của Châu Thành đã bị diệt, chỉ còn một mình nhà họ Trần độc chiếm. Anh không định tranh đoạt với bọn họ sao?”
Người đàn ông trung niên này chính là Hồng Nham, giới giang hồ Châu Thành gọi ông ta là ông Hồng.
Hồng Nham nhắm chặt hai mắt, vừa hưởng thụ sự hầu hạ của người đẹp, vừa cười lạnh nói: “Một nhà độc chiếm? Em đánh giá cao nhà họ Trần quá rồi!”
“Ồ? Chẳng lẽ anh Hồng muốn nói nhà họ Trần chỉ là giẻ cùi tốt mã thôi sao?”, cô nàng xinh đẹp kia cười hỏi.
Trong club Thiên Đường có rất nhiều người đẹp xuất chúng nhưng cô ta là người được Hồng Nham yêu thích nhất.
Vậy nên cái gì Hồng Nham cũng nói với cô ta.
Hồng Nham cười lạnh một tiếng: “Anh thích câu nói giẻ cùi tốt mã này! Mặc dù hiện giờ nhà họ Trần rất mạnh nhưng cũng chỉ có thể hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh. Bọn họ có tiền nhưng không có cao thủ che chở, vẫn không thể trở thành thế lực lớn!”
“Lúc trước nhà họ Dương chỉ nhờ có Tiền Bưu đã có thể chèn ép được nhà họ Viên và nhà họ Trần. Em nghĩ một gia tộc bị cao thủ hù dọa có tư cách xưng bá Châu Thành không?”
Hồng Nham cực kỳ xem thường nhà họ Trần.
Nghe vậy, cô nàng lập tức phụ họa: “Anh Hồng nói phải, nhà họ Trần không có tư cách! Nếu không phải anh Hồng làm việc khiêm tốn, có lẽ chỉ cần tùy tiện phái vài cao thủ cũng đủ để san bằng toàn bộ nhà họ Trần!”
“Ha ha…”
Hồng Nham há miệng cười to, vô cùng hài lòng với lời nói của cô ta. Ông ta ngồi bật dậy điên cuồng sờ soạng cơ thể cô gái, tay còn lại nâng cằm cô ta lên: “Anh rất thích cái miệng ngọt của em!”
Dứt lời, ông ta ôm cô ta lăn lộn trên sofa.
“Rầm!”
Đúng lúc này, cửa phòng VIP đột nhiên bị đá văng.
Hồng Nham hoảng sợ lập tức mềm nhũn, trông thấy một người đàn ông trung niên mặc áo đen thì ông ta giận dữ hét lên: “Chết tiệt, không thấy tao đang làm việc lớn à? Mau cút ra ngoài cho tao!”
Cô nàng kia bị lột sạch, toàn thân trần trụi sợ hãi trốn sau lưng Hồng Nham.
“Tao tìm mày đấy!”
Người đàn ông trung niên kia nói xong liền rút ra một khẩu súng Colt, họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào đầu Hồng Nham.
“Dám to gan trêu chọc cậu Thanh, mày chết cũng đáng lắm! Kiếp sau đừng làm con lừa ngu ngốc nữa!”, người trung niên kia chợt lên tiếng.
Lúc này Hồng Nham mới nhận ra đối phương tới để giết mình.
“Pằng!”
Hồng Nham chưa kịp chạy trốn, một tiếng súng đã được giảm thanh nhiều lần vang lên. Giữa trán ông ta bị đục một lỗ lớn, máu tươi ào ào chảy ra.
Cơ thể Hồng Nham ngã lăn ra đất, chết không nhắm mắt. Đến tận lúc chết ông ta vẫn không biết mình đã đắc tội ông lớn nào.
“Á!”
Cô nàng xinh đẹp kia thấy Hồng Nham ngã trong vũng máu, hoảng sợ gào thét chói tai.
Đến khi người của Hồng Nham chạy tới club Thiên Đường, sát thủ giết Hồng Nham đã rời đi từ lâu.
Cùng lúc đó, mấy tên đàn em có địa vị của Hồng Nham đều bị ám sát.
Thế lực của Hồng Nham ở Châu Thành thoáng chốc sụp đổ, bị nhà họ Trần nuốt sạch.
Tại nhà họ Trịnh!
Một người đàn ông cao lớn mặc áo đen lặng lẽ đột nhập vào một tòa biệt thự xa hoa.
“Kẽo kẹt!”
Cửa phòng ngủ trong cùng bỗng nhiên bị đẩy ra, người đó đi vào trong phòng.
“Á!”
Trịnh Mỹ Linh đang say ngủ đột nhiên bị người kia bế lên hoảng sợ hét lớn: “Ông là ai? Ông làm gì vậy?”
“Bốp!”
Người áo đen đập một cái vào cổ Trịnh Mỹ Linh khiến cô ta ngất xỉu.
“Mỹ Linh!”
Lúc Trịnh Dương xông vào phòng của Trịnh Mỹ Linh thì cô ta đã biến mất. Mặt ông ta biến sắc, rống lên: “Mỹ Linh! Mỹ Linh!”
Trịnh Mỹ Linh đã bị đánh ngất đưa đi. Cho dù ông ta có gọi rách họng cô ta cũng không thể nghe thấy.
“Bố ơi, Mỹ Linh vừa bị bắt đi rồi! Bố mau nghĩ cách điều tra xem con bé bị ai bắt đi!”
Trịnh Dương vội vàng gọi điện cho Trịnh Đức Hoa, sốt ruột phát khóc.
Mặc dù ông ta và Châu Ngọc Dung đã hết tình nghĩa vợ chồng nhưng vẫn cực kỳ yêu chiều cô con gái Trịnh Mỹ Linh này.
Ông ta cũng biết chỉ có Trịnh Đức Hoa mới có thể tra ra được cô ta bị ai bắt cóc.
“Ngu ngốc, có phải chúng mày lại đắc tội ai rồi không?”
Nghe vậy, Trịnh Đức Hoa lập tức giận dữ quát mắng.
“Bố ơi, con không đắc tội ai mà!”
Trịnh Dương vội nói: “Bố đừng mắng con vội, nghĩ cách tìm Mỹ Linh đã! Con chỉ có một đứa con gái, nếu nó xảy ra chuyện gì con phải làm sao?”
Tuy Trịnh Đức Hoa tức giận nhưng cũng biết chuyện gì quan trọng, lập tức cúp máy chuẩn bị dùng quan hệ nhờ người tìm kiếm Trịnh Mỹ Linh.
Thế nhưng lão còn chưa kịp gọi điện thoại đi đã có người gọi tới trước.
Sáng sớm tinh mơ đã gọi tới, chắc chắn không phải chuyện tốt.
Trịnh Đức Hoa chợt có dự cảm không lành, nhưng vẫn ấn nghe máy.
“Chủ tịch, không xong rồi, các đối tác của chúng ta đều gọi điện tới đòi hủy hợp đồng hợp tác!”
“Ngân hàng cũng gọi tới nói nguy cơ rủi ro của công ty chúng ta quá lớn, sau khi đánh giá lại đã kết luận không phù hợp với hạn mức vay hiện tại, yêu cầu trả lại toàn bộ khoản vay trước khi trời sáng”.
Lãnh đạo công ty báo cáo toàn bộ chuyện vừa xảy ra cho Trịnh Đức Hoa.
“Cái gì?”
Trịnh Đức Hoa chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng rồi chìm vào hôn mê.
“Ông chủ!”
Giờ phút này cả nhà họ Trịnh đều bàng hoàng hoảng hốt, nguy hiểm cận kề.