Lúc này cô ta đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nếu cao thủ mạnh nhất bên cạnh Tiết Vương muốn giết cô ta, cô ta sẽ chết uổng phí.
“Bốp!”
Quan Hân tát lão già nhà họ Quan rồi tức giận nói: “Nếu ông dám hỗn xược nữa, tôi sẽ giết ông!”
Tuy lão già nhà họ Quan có thể tránh nhưng lại không làm.
Lão ta biết Quan Hân vừa mới mất mặt trước Dương Thanh và ông Đỗ, không thể lấy lại thể diện được nên chỉ có thể trút giận lên lão ta mà thôi.
Ông Đỗ hừ lạnh: “Chủ Vương tộc như Quan Vương lại có đứa cháu gái hống hách thế này, đúng là đáng buồn thật đấy!”
Quan Hân cắn môi, không dám nói gì.
“Cậu không sao chứ?”
Ông Đỗ bước đến trước mặt Dương Thanh rồi hỏi.
Dương Thanh mỉm cười nghiền ngẫm: “Ông nghĩ tôi sẽ bị sao ư?”
Ông Đỗ cười khan: “Do tôi sơ suất rồi, ha ha!”
Khi thấy dáng vẻ khúm núm của ông Đỗ trước mặt Dương Thanh, lão già nhà họ Quan có vẻ rất kinh ngạc.
Nếu không biết thân phận của ông Đỗ, chắc chắn lão ta sẽ không tin ông Đỗ có quan hệ với Dương Thanh.
Hơn nữa với tình hình này, hình như ông Đỗ chủ động tới giúp Dương Thanh thì phải.
“Không sao thì tốt”.
Ông Đỗ mỉm cười, nhìn về phía Quan Hân, thái độ bỗng thay đổi hẳn. Lão ta híp mắt: “Tôi không quan tâm nhà họ Quan các người có ân oán gì với cậu Thanh, nhưng hôm nay tôi nói rõ, ai dám đối đầu với cậu Thanh thì cũng là kẻ địch của ông Đỗ này”.
Quan Hân cắn môi, hỏi: “Ông Đỗ, anh ta chỉ là chủ tịch của một doanh nghiệp ở Yến Đô mà thôi, còn ông là cao thủ mạnh nhất của nhà họ Tiết, sao ông phải giúp anh ta chứ?”
“Im miệng!”
Ông Đỗ lạnh lùng quát: “Nếu cô vẫn dám hỗn láo với cậu Thanh, tôi sẽ lấy mạng cô trước đấy!”
Trái ý cái là đòi lấy mạng người ta ngay, Quan Hân càng tức giận hơn, nhưng bắt buộc phải ngậm miệng.
“Đưa Quan Duyệt ra đây!”
Dương Thanh không muốn nói nhảm nữa, nếu ông Đỗ đã muốn ra mặt thì cứ để lão ta làm thế đi.
Vừa hay anh cũng không muốn thể hiện quá nhiều.
Sự xuất hiện của ông Đỗ đã giúp anh che giấu rất nhiều thứ.
Quan Hân không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Dương Thanh.
“Cậu Thanh đang hỏi cô, sao cô không đáp?”
Ông Đỗ nhíu mày.
“Đưa Quan Duyệt ra đây!”
Quan Hân có vẻ rất không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi.
Quan Duyệt nhanh chóng được đưa ra ngoài.
Nhưng khi nhìn thấy Quan Duyệt, Dương Thanh rất tức giận.
“Cô chán sống lắm à?”
Dương Thanh chợt quát: “Nếu vậy thì tôi sẽ giúp cô!”
Ngay sau đó, anh đã xuất hiện trước mặt Quan Hân, tóm lấy cổ cô ta rồi nhấc bổng lên.
Lão già nhà họ Quan còn chưa kịp phản ứng gì thì chủ nhân đã bị người ta xách cổ lên, chuyện này khiến lão ta rất sợ hãi.
Đến giờ lão ta mới nhận ra, người thanh niên trước mặt đáng sợ tới mức nào.