Nếu không có người dẫn đi, nơi này chẳng khác gì mê cung, cô ta không thể ra ngoài.
“Hạ Hà, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Chỉ cần em đi theo chị, chị hứa sẽ bỏ qua thằng đàn ông kia của em”.
Tôn Chí Kiều ngồi trên sofa, không lo Hạ Hà bỏ chạy, chỉ cười híp mắt nói: “Em nên biết chị là chị họ của Ngô Thiên Hữu. Nó muốn chị đối phó thằng đàn ông kia của em đấy”.
“Em biết chị là ai rồi mà. Nếu em vẫn kiên quyết chối từ, chị chỉ có thể ép buộc”.
“Nhưng em không nghe lời khiến chị rất không vui. Chị lại rất thích em, không thể làm gì được em!”
“Thế nhưng chị có thể tính sổ với thằng đàn ông kia của em. Đến lúc đó anh ta sẽ chỉ còn đường chết”.
Hạ Hà cảm thấy đầu nặng trĩu, Tôn Chí Kiều nói thế khiến cô ta càng thêm lo lắng.
Bây giờ xem ra mình không còn sức phản kháng. Nếu nghe theo còn có thể bảo vệ Dương Thanh, nhưng từ chối sẽ liên lụy tới anh.
Càng nghĩ, Hạ Hà càng thấy đau khổ.
Tôn Chí Kiều biết điểm yếu của cô ta để uy hiếp. Dương Thanh đã cứu cô ta, cũng giúp cô ta rất nhiều, là người bạn duy nhất trên thế giới này của cô ta.
Hạ Hà thực sự không muốn vì mình mà Dương Thanh bị tổn hại.
Ngô Thiên Hữu thấy Hạ Hà do dự, lập tức lòng nóng như lửa đốt.
Anh ta có sở thích chơi đùa với phụ nữ còn trinh, cũng có thể chắc chắn Hạ Hà phù hợp yêu cầu.
Dù Hạ Hà chỉ bị một người phụ nữ làm ô uế nhưng vẫn sẽ không còn hoàn chỉnh.
Anh ta đã coi Hạ Hà là người mình phải có được, sao có thể trơ mắt nhìn cô ta rơi vào tay người khác?
Nhưng địa vị của Tôn Chí Kiều rất cao, anh ta không đắc tội nổi.
“Hạ Hà, cô mau đồng ý với chị tôi đi!”
Ngô Thiên Hữu bỗng lên tiếng: “Lúc đó, cô và Dương Thanh cũng không có tương lai đâu, cứ ngoan ngoãn đi theo chị tôi đi”.
“Chị tôi nắm giữ rất nhiều tài nguyên, muốn nâng đỡ cô trở thành nghệ sĩ hàng đầu thế giới cũng không thành vấn đề”.
“Một thằng đàn ông quan trọng bằng tiền đồ sự nghiệp sao?”
Hạ Hà bỗng run lên, trong đầu văng vẳng câu nói của Ngô Thiên Hữu. Nếu cô ta đi theo Tôn Chí Kiều, bản thân và Dương Thanh sẽ không có tương lai.
Cô ta biết rõ mình và Dương Thanh không hề có gì vượt giới hạn, nhưng lúc này lại bị câu nói của Ngô Thiên Hữu ảnh hưởng rất lớn.
Cô ta bắt đầu suy nghĩ lung tung, nếu mình bị làm nhục, liệu Dương Thanh còn giúp đỡ mình như trước không?
Bản thân cô ta cũng không biết tại sao lại nghĩ như vậy?
Chẳng lẽ cô ta thích Dương Thanh?
Hạ Hà bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ.
Dương Thanh là người đã có vợ, còn có một đứa con gái đáng yêu. Hiện giờ gia đình của anh ấy đang rất hạnh phúc, sao mình lại có ý nghĩ này được?
Hiện giờ nội tâm Hạ Hà đang cực kỳ mâu thuẫn.
Cô ta biết rõ mình và Dương Thanh không có hi vọng, nhưng lại sợ bản thân bị ô uế sẽ hoàn toàn đánh mất Dương Thanh.
“Được rồi, chị cho em một phút suy nghĩ. Nếu em không chịu, chị chỉ có thể cưỡng ép em, sau đó gửi video của chúng ta cho Dương Thanh”.
Tôn Chí Kiều cười nói: “Nếu Dương Thanh biết em là loại phụ nữ như vậy, có lẽ sau này sẽ không thích em nữa đâu”.
Ngô Thiên Hữu cũng vội vàng lên tiếng: “Phải đó, chắc chắn không thể tiếp nhận. Nếu là tôi tôi cũng sẽ không tiếp nhận người phụ nữ đã bị ô uế”.
Nói xong anh ta mới ý thức được mình lỡ lời.
Một ánh mắt lạnh như băng bắn về phái anh ta.
“Chị ơi, em không có ác ý, chỉ mong có thể thuyết phục Hạ Hà đi theo chị”.
Ngô Thiên Hữu hốt hoảng giải thích.
“Câm miệng!”
Tôn Chí Kiều quát lớn một tiếng, chỉ ra cửa: “Cút ra ngoài cho tao!”
Ngô Thiên hữu vội vàng nói: “Chị ơi, em sai rồi, xin chị đừng đuổi em đi!”
“Không phải chị đã hứa với em, dù Hạ Hà có đi theo chị hay không, chị cũng giúp em trả thù Dương Thanh sao?”
“À không phải, nếu Hạ Hà không theo chị, chị sẽ giúp em báo thù”.