Chương 504: Bi kịch đời người
Dương Thanh nhíu mày, dửng dưng nhìn anh ta.
Người trẻ tuổi này tên là Vương Vũ, là con cháu nhà họ Vương mà anh đã gặp ở sân bay trước đó.
Lúc ở sân bay, Vương Vũ mặc đồ hiphop, còn đeo tai nghe.
Nhưng sau khi bị Mã Siêu đạp một đòn, quần áo đã dính đầy bụi đất, tóc tai rối bù.
Hiện giờ Vương Vũ đã thay bộ vest chỉnh tề, khác hẳn với cậu thanh niên mặc đồ hiphop ở sân bay trước đó.
Rõ ràng đối phương đến khách sạn Đế Đô để dự đám cưới.
E là anh ta vẫn chưa biết những việc vừa xảy ra ở khách sạn, ngay cả chủ nhà họ Vương còn bị Dương Thanh giết chết mà. Nếu không anh ta đã không dám xuất hiện trước mặt Dương Thanh rồi.
“Không ngờ lại gặp bọn mày, oan gia ngõ hẹp nhỉ?”
“Tao đã cho người đi tìm bọn mày, không ngờ bọn mày lại tự mình dâng tới cửa”.
“Nể tình bọn mày từ nơi khác đến, không biết thân phận của tao, tao có thể tha mạng cho bọn mày”.
“Nhưng bọn mày phải quỳ xuống xin lỗi, sau đó chui qua háng tao, mỗi đứa tự phế một cánh tay. Tao sẽ coi như chấm dứt mọi ân oán!”
Vương Vũ phách lối nói, hai tên vệ sĩ đứng sau lưng anh ta nhìn chằm chằm Dương Thanh và Mã Siêu.
“Ở Giang Hải chẳng thấy, mà sao thủ đô của Chiêu Châu lại gặp nhiều kẻ ngu như lợn thế này?”
Dương Thanh bất lực nói.
“Chính vì Yến Đô là thủ đô của Chiêu Châu nên rất nhiều người quen sống trong nhung lụa, chỉ biết dựa vào thế lực gia tộc”.
Mã Siêu cười lạnh khinh thường: “Có lẽ mấy chuyện như vậy xảy ra quá nhiều nên mới khiến bọn họ không coi ai ra gì. Tưởng ai cũng phải khom lưng nhún nhường, tươi cười niềm nở với bọn họ mới thể hiện được địa vị cao quý trong tưởng tượng của bọn họ chăng?”
Dương Thanh khẽ gật đầu, suy tư nói: “Không ngờ để cậu ở Yến Đô một thời gian cậu lại phát hiện nhiều thứ như vậy. Không tệ, có tiến bộ!”
Mã Siêu được Dương Thanh khen, cười đáp: “Cảm ơn anh Thanh đã khen!”
Thấy Dương Thanh và Mã Siêu cười nói vui vẻ phớt lờ mình, gương mặt Vương Vũ xám xịt như mây đen che kín.
“Khốn kiếp, bọn mày dám khinh thường tao!”
Vương Vũ tức giận quát.
Dương Thanh bỗng hỏi: “Mày nói mày là người nhà họ Vương, ông nội mày tên Vương Hổ phải không?”
“Ranh con, xem ra mày đã biết ông nội của tao là ai rồi”.
“Bây giờ biết sợ chưa?”
“Sao còn không mau quỳ xuống xin tha, biết đâu tao sẽ tha mạng cho mày?”
Thấy Dương Thanh nhắc tới Vương Hổ, Vương Vũ tưởng anh sợ, lập tức đắc ý nhìn chằm chằm Dương Thanh nói.
Ai ngờ Dương Thanh lại lắc đầu: “Vậy thì tao không nhận nhầm, nhưng ông nội của mày vừa bị tao giết rồi”.
“Đồ khốn kiếp, mày dám sỉ nhục ông nội tao!”
“Tao là cháu của chủ nhà họ Vương, mày biết nhà họ Vương có địa vị thế nào không?”
“Nhà họ Vương làm việc cho nhà họ Hoàng, một trong tám gia tộc hàng đầu Yến Đô. Mày khinh thường tao chính là đang khinh thường nhà họ Hoàng”.
“Bây giờ tao sẽ thay mặt nhà họ Hoàng dạy mày một bài học, cũng cho một thằng tỉnh lẻ như mày biết hậu quả của việc xúc phạm tao là gì?”
Vương Vũ bị Dương Thanh chọc tức, nổi trận lôi đình.
Dương Thanh giễu cợt nói: “Tao vừa giết ông nội mày trước mặt người nhà họ Hoàng, bây giờ đang định tới nhà họ Hoàng giết thêm mấy kẻ chán sống cho sướng tay đây”.
“Đệch! Mày dám sỉ nhục cả nhà họ Hoàng sao?”
“Tao có lòng tốt nhắc nhở mày, mày đã gây ra chuyện tày trời rồi. Dù tao không giết mày, nhà họ Hoàng cũng sẽ giết chết mày”.
“Nhưng nếu tao giết được mày nói có lẽ nhà họ Hoàng còn ghi công cho tao, cho nên tao nhất định phải lấy mạng mày”.
Vương Vũ nói xong, lập tức phất tay ra lệnh: “Phế hai tên khốn này cho tao, để nó quỳ xuống chân tao xin lỗi, nếu vẫn không chịu thì giết luôn!”
“Vâng!”
Hai tên vệ sĩ nhận được lệnh, vội vàng bước lên chuẩn bị ra tay với Dương Thanh và Mã Siêu.
“Khốn kiếp, dừng tay lại cho tôi!”
Đúng lúc này, có người giận dữ quát lên.
“Chú Chung, sao chú cũng ở đây?”
Thấy Hoàng Chung, Vương Vũ kinh ngạc vội vàng bước lên nói: “Chú Chung, cháu đang định báo cho chú biết một việc”.
Vương Vũ vừa nói vừa chỉ vào Dương Thanh và Mã Siêu nói: “Hai thằng ngu này vừa nói, bọn chúng đã giết ông nội cháu, bây giờ còn muốn tới nhà họ Hoàng giết thêm vài người cho sướng tay”.
“Chú thấy bọn chúng ngu ngốc không?”
“Chú yên tâm, cháu đã dẫn theo hai vệ sĩ của nhà họ Vương tới đây. Bây giờ cháu sẽ giết hai thằng khốn này, bắt chúng trả giá vì đã xúc phạm đến nhà họ Hoàng”.
Vương Vũ hoàn toàn không phát hiện sắc mặt của Hoàng Chung đã sa sầm, vẫn không ngừng nịnh nọt.
“Cậu muốn chết cũng đừng liên lụy tới tôi!”
Hoàng Chung đẩy Vương Vũ ra, đi thẳng tới trước mặt Dương Thanh vội vàng giải thích: “Cậu Thanh, gã ngốc kia không liên quan gì đến nhà họ Hoàng”.
“Cậu có định vứt nó xuống biển nuôi cá không?”
“Hay là ném vào núi cho sói hoang ăn thịt?”
“Chỉ cần cậu ra lệnh, tôi sẽ giúp cậu xử lý sạch sẽ, cậu không cần bẩn tay!”
Lời nói của Hoàng Chung như sét đánh ngang tai Vương Vũ, khiến anh ta sững sờ, há hốc miệng không thể tin nổi.