Chương 434: Chính là Tướng quân biên giới phía Bắc
Dương Thanh trong bức ảnh, nét mặt vẫn còn non nớt nhưng cặp mắt sắc bén cực kỳ hấp dẫn.
Rõ ràng đây là ảnh chụp lén, chỉ chụp được hơn nửa bên mặt của Dương Thanh. Có lẽ bản thân Dương Thanh cũng không biết mình bị chụp lén từ bao giờ.
Diệp Tiêu Điệp đỏ hoe mắt ngắm người đàn ông trong ảnh. Cô ta đã thương nhớ anh suốt một năm nay.
Cô ta nhớ lại từng cảnh tượng khó quên.
Kỳ nghỉ hè một năm trước, cô ta một mình tham gia một tour du lịch trên biển.
Nào ngờ ở vùng biển quốc tế lại gặp phải hải tặc hung ác.
Diệp Tiêu Điệp hồi tưởng lại từng chi tiết.
“Tất cả mau nộp toàn bộ đồ đáng giá trên người ra đây, nếu không tôi sẽ tiễn các vị đi gặp Chúa đấy!”
Mấy chục tên hải tặc người nước ngoài dáng người cao to, trang bị súng ống đầy đủ xông vào du thuyền.
Cả con tàu lập tức vang lên tiếng hét chói tai.
“Đoàng!”
Tiếng súng vang dội, cô gái vừa gào thét bị bắn vào giữa trán, máu tươi ào ào chảy ra.
Mọi người lập tức im bặt!
Cô gái vừa bị giết ở ngay cạnh Diệp Tiêu Điệp.
Cô ta quen sống trong nhung lụa, chưa từng gặp phải tình huống kinh khủng như vậy, bị dọa sợ toàn thân run lẩy bẩy.
“Các vị, tôi biết các vị đều rất sợ. Không muốn chết thì đừng giấu giếm, mau nộp toàn bộ đồ đáng giá trên người ra đây”.
“Mau mau, lấy ra đi!”
Tên cầm đầu khua khẩu AK trong tay, mặt mũi dữ tợn.
Sau khi có người bị giết, mấy nghìn du khách đều ngoan ngoãn phối hợp, run rẩy lột hết trang sức, đồng hồ đáng giá trên người mình ra.
Mười mấy tên hải tặc cầm bao tải đi nhặt chiến lợi phẩm.
Những người ở trên con tàu này đều rất giàu có. Chẳng mấy chốc, mỗi tên hải tặc đều thu được một bao tải nặng trĩu.
“Ôi Chúa ơi! Cô nàng này xinh quá! Tôi muốn dẫn cô ta về!”
Lúc đám hải tặc chuẩn bị rời đi, tên cầm đầu đột nhiên chú ý đến Diệp Tiêu Điệp, ánh mắt dâm dê đê tiện.
“Ha ha! Dẫn về đi!”
Đám hải tặc còn lại nhao nhao huýt sáo trêu ghẹo.
Mọi người xung quanh thương hại nhìn Diệp Tiêu Điệp. Bản thân cô ta đã chết sững người, toàn thân run rẩy, sợ hãi tột độ.
“Đừng… đừng qua đây, anh đừng đưa tôi đi, tôi có tiền. Chỉ cần tha cho tôi, tôi sẽ bảo gia tộc cho các anh rất nhiều tiền. Làm ơn, đừng đưa tôi đi!”
Trông thấy tên cầm đầu đang bước từng bước về phía mình, Diệp Tiêu Điệp như con chim nhỏ lùi về phía sau giãy dụa trong vô vọng.
Nhưng giờ đây cô ta không còn chút sức lực nào, chẳng thể lùi được đi đâu.
“Ha ha, dáng vẻ sợ hãi của em quá xinh đẹp. Anh muốn em trở thành người phụ nữ của tôi!”
Tên cầm đầu đám hải tặc thô bỉ nói, thấy Diệp Tiêu Điệp hoảng sợ lại càng hưng phấn.
Diệp Tiêu Điệp bị hắn ta vác lên vai, cười lớn mang đi.
Cô ta không biết đối phương muốn dẫn mình đi đâu, chỉ biết bị đưa tới một chiếc thuyền nhỏ. Nỗi sợ dâng trào khiến cô ta suýt xỉu tại chỗ.
“Người đẹp, anh tới đây!”
Vừa trở về căn cứ hải tặc, tên cầm đầu đã đẩy ngã cô ta xuống đất trước mặt mọi người, định xé rách quần áo cô ta ra, làm nhục cô ta ngay trước đám đông.
Cô ta cố gắng giãy dụa, nước mắt đầm đìa.
Đám hải tặc vây xem, huýt sáo ầm ĩ.
Bị nhiều người vây xem mình bị chà đạp như vậy, Diệp Tiêu Điệp cảm thấy sống không bằng chết.
“Chúng mày đáng ghét thật đấy!”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
“Kẻ nào?”
Tên cầm đầu đang định làm nhục Diệp Tiêu Điệp hoảng sợ đứng bật dậy, đưa mắt tìm kiếm người vừa lên tiếng.
Các hải tặc khác cũng nhao nhao giơ súng tìm kiếm. Thế nhưng bọn họ không tìm thấy gương mặt xa lạ nào.
Diệp Tiêu Điệp đang định cắn lưỡi tự sát vội mở to mắt chờ mong.
Đây là tiếng mẹ đẻ vô cùng thân thuộc với cô ta, tiếng Chiêu Châu!
Cô ta nằm dưới đất nhìn thấy một thân hình trẻ tuổi nhảy khỏi cây đại thụ cao chọc trời.
Anh nhảy từ độ cao mười mấy mét, nháy mắt đã tiếp đất.
“Rầm!”
Anh vững vàng hạ xuống bên người Diệp Tiêu Điệp.
Cô ta chỉ nhìn thấy đầu gối của anh hơi cong lên, kinh ngạc thấy đối phương nhảy từ chỗ cao như vậy mà không hề bị thương.
Chàng trai trẻ người phương Đông này chính là Tướng quân của biên giới phía Bắc, Dương Thanh!