Chương 1811:
Đến khi không thấy Dương Thanh nữa, Vương Chiến mới giật mình hỏi.
Phùng Tiểu Uyển lo lắng lắc đầu: “Cháu không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng chắc chắn là chuyện lớn rồi, nếu không thì anh Thanh đã không mất kiểm soát như thế”.
Vương Chiến gật đầu, kiên định nói với cô ta: “Tiểu Uyển, cháu có cách nào để ông sớm khôi phục căn cơ võ đạo không?”
Như đoán được suy nghĩ của lão ta, Phùng Tiểu Uyển nặng nề nói: “Ông Chiến, không dối ông, quả thật cháu có cách để sớm khôi phục căn cơ nhưng tỷ lệ thất bại rất lớn, nếu thất bại thì chẳng những không khôi phục được căn cơ mà còn không thể tu luyện được nữa”.
Vương Chiến hoàn toàn không sợ: “Ông mang ơn cậu Thanh, nếu không có cậu ấy thì ông đã chết rồi. Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nếu ông có thể trở lại cảnh giới đỉnh phong thì có thể giúp đỡ cậu ấy được phần nào”.
Nghe vậy, Phùng Tiểu Uyển rất cảm động nhưng vẫn hơi do dự.
Cô ta là cháu của thần y Phùng, sao lại không biết cách khôi phục căn cơ võ đạo chứ?
Nhưng cô ta chưa từng dùng nó để chữa trị cho một bệnh nhân nào cả.
Nếu thất bại thì hậu quả rất nghiêm trọng.
“Ông Chiến, cháu nghĩ ông nên suy nghĩ lại!”
Phùng Tiểu Uyển nghiêm túc khuyên nhủ: “Anh Thanh đã sắp xếp mọi chuyện rồi nên sẽ không có vấn đề gì đâu ạ, chữa trị từ từ thì cháu đảm bảo chưa đến ba tháng là ông có thể tu luyện trở lại rồi”.
“Không! Ông không chờ được nữa! Tiểu Uyển, cháu nghe ông, dùng cách nhanh nhất để chữa cho ông đi, ông có thể chịu đựng mà”.
Vương Chiến nghiêm nghị đáp.
Thấy lão ta đã nói đến nước này, Phùng Tiểu Uyển rốt cuộc đồng ý: “Thôi được, cháu sẽ chữa cho ông ngay!”
Cô ta lập tức đóng cửa phòng khám Ái Dân, đặt một thùng nước thuốc lớn vào phòng.
“Đây là thuốc Cố Cơ cháu dùng hơn hai trăm loại dược liệu thuần dương để điều chế ra, rất hiệu quả đối với những người bị tổn thương căn cơ võ đạo”.
Phùng Tiểu Uyển điều chế tròn nửa ngày mới chuẩn bị được một thùng nước thuốc Cố Cơ lớn như vậy.
Vương Chiến chưa vào mà đã cảm giác được trong thùng nước có một hơi thở khủng khiếp đang gầm thét.
Lão ta chắc chắn một khi mình ngồi vào đó sẽ phải chịu đựng cơn đau xé da xé thịt.
“Ông Chiến, ông phải ngâm trong thùng nước thuốc Cố Cơ này bảy bảy bốn chín giờ, hơn hai ngày, sẽ đau lắm”.
“Do nó sẽ làm lỗ chân lông của ông nở ra để hấp thu chất thuốc”.
“Nếu ông không chịu nổi thì có thể ra ngoài sớm hơn thời hạn nhưng hiệu quả sẽ giảm đi đáng kể, thậm chí căn cơ võ đạo của ông sẽ càng khó chữa trị hơn”.
“Nhưng nếu kiên trì được bốn mươi chín giờ và hấp thu toàn bộ chất thuốc Cố Cơ, cơ thể ông sẽ có sự thay đổi rất lớn, không chỉ có thể tu luyện trở lại mà thực lực cũng tăng lên nữa”.
“Tuy nhiên, nếu ông không chịu được mà vẫn cố gắng hấp thu thì có khả năng sẽ khiến kinh mạch ông đứt đoạn, hoàn toàn trở thành một người bình thường, khi đó, cho dù là Hoa Đà sống cũng không cách nào chữa khỏi bệnh của ông đâu ạ”.
Nghe lời nhắc nhở của Phùng Tiểu Uyển, hai mắt Vương Chiến sáng ngời, chỉ có sự kiên định: “Yên tâm đi, ông Chiến của cháu không phải hạng hèn nhát, nhất định sẽ kiên trì đến cùng!”
“Vâng, vậy cháu ra ngoài đây!”
Cô ta xoay người đi, để lại Vương Chiến ngồi một mình bên trong.
Lão ta không do dự tiến vào thùng nước thuốc.
Chậc!
Vừa vào trong, Vương Chiến đã cảm thấy cơ thể mình như bị sức mạnh nào đó cắn xé.
Đồng thời còn như có vô số con kiến điên cuồng vào trong người lão ta.
Chỉ mới bắt đầu thôi mà cơn đau đớn đáng sợ đó đã trãi rộng toàn thân.