“Xong! Sự nghiệp của Liễu Mi hoàn toàn kết thúc rồi!”
Mấy người trong đoàn làm phim thở dài.
“Bây giờ, chắc chỉ có anh Thiên Hữu mới giúp được Liễu Mi thôi”, một thành viên trong đoàn làm phim nói.
Dương Thanh nhìn họ với vẻ dí dỏm: “Các người cũng định vu khống tôi à?”
“Không! Không! Chúng tôi chỉ đi ngang qua mà thôi!”
Đám người vội vàng rời đi.
“Cậu Thanh, xin lỗi cậu, không ngờ chuyện tối qua lại mang đến nhiều phiền phức cho cậu như thế”.
Trần Anh Hào áy náy nói.
Dương Thanh khẽ lắc đầu: “Dẫn tôi đi thăm bố anh đi”.
Trước đó bố Trần Anh Hào – Trần Hạo cũng bị ám sát, phải cấp cứu mấy tiếng mới cứu được.
“Cậu Thanh, sao cậu lại đến đây?”
Dương Thanh vừa bước vào phòng bệnh của Trần Hạo, Trần Hạo lập tức kinh ngạc, định ngồi dậy.
“Ông cứ nằm yên đi!”
Dương Thanh bước đến, ấn Tần Hạo nằm xuống giường.
“Ông bị thương vì tôi, tôi đến thăm ông cũng là chuyện nên làm mà”.
Dương Thanh nói.
Trần Anh Hào rót nước cho Dương Thanh rồi nói: “Bố, bố không biết chứ, trong mấy ngày bố hôn mê, ngày nào cậu Thanh cũng đến thăm”.
Nghe thấy thế, trong mắt Trần Hạo tràn ngập sự cảm động.
Theo ông ta, Dương Thanh chính là nhân vật lớn, nếu không nể mặt bố ông ta là Trần Hưng Hải, sao anh có thể cho nhà họ Trần cơ hội đến Yến Đô được?
Nhưng không ngờ ngày nào nhân vật lớn này cũng đích thân đến thăm ông ta.
“Cảm ơn cậu Thanh đã quan tâm, tôi ổn rồi, bác sĩ nói mười ngày nửa tháng nữa tôi sẽ được ra viện”.
Trần Hạo kích động nói.
Dương Thanh gật nhẹ đầu: “Không sao thì tốt rồi”.
Dương Thanh nán lại phòng bệnh của Trần Hạo một lát rồi mới rời đi, sau đó đến thăm Hoàng Thiên Hành, Vũ Văn Cao Dương, Quan Tuyết Tùng và Hàn Diệp.
Mấy chủ gia tộc thân thiết với Dương Thanh đều bị anh liên lụy, gặp phải ám sát.
Nhưng khi quyết định về phe Dương Thanh, họ đã nghĩ đến việc phải đối mặt với cái chết nếu muốn đưa gia tộc tiến xa hơn rồi.
Phía bên kia, trong phòng bệnh của Ngô Thiên Hữu.
Các thành viên trong đoàn làm phim đều ở đây, Ngô Thiên Hữu đã biết chuyện vừa xảy ra, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
“Ăn hại! Lũ ăn hại!”
Ngô Thiên Hữu tức giận nói: “Chẳng lẽ các người không biết đây là nơi công cộng ư? Gây chuyện ở nơi công cộng, nếu thành công thì còn may, một khi thất bại thì sẽ thân bại danh liệt đấy!”
“Liễu Mi vội vã xây dựng hình tượng nữ thần chính nghĩa như thế, bị điên rồi à? Không có chứng cứ mà dám nói lung tung trước mặt mọi người ư?”
Một thành viên trong đoàn làm phim vội nói: “Anh Thiên Hữu, bây giờ không phải lúc trách Liễu Mi đâu, anh mau nghĩ cách đi, bằng không Liễu Mi xong thật rồi đấy”.
“Cách á?”
Ngô Thiên Hữu cười lạnh: “Các người nghĩ bây giờ vẫn có thể thay đổi hình tượng của cô ta ư?”
“Hãm hại người khác trước mặt đám đông, để lộ nhan sắc thật, còn bị bắt đi nữa, những chuyện xấu này gộp lại, cho dù ông trời ra mặt thì cũng không cứu nổi cô ta”.
Ngô Thiên Hữu cắn răng: “Cô ta đang tự chuốc họa vào thân!”
“Cậu Thanh, xin lỗi cậu, không ngờ chuyện tối qua lại mang đến nhiều phiền phức cho cậu như thế”.
Trần Anh Hào áy náy nói.
Dương Thanh khẽ lắc đầu: “Dẫn tôi đi thăm bố anh đi”.
Trước đó bố Trần Anh Hào – Trần Hạo cũng bị ám sát, phải cấp cứu mấy tiếng mới cứu được.
“Cậu Thanh, sao cậu lại đến đây?”
Dương Thanh vừa bước vào phòng bệnh của Trần Hạo, Trần Hạo lập tức kinh ngạc, định ngồi dậy.
“Ông cứ nằm yên đi!”
Dương Thanh bước đến, ấn Tần Hạo nằm xuống giường.