Chương 564: Tai họa của nhà họ Diệp
Lữ Mông phun ra một ngụm máu, mặt mũi trắng bệch.
Ông ta chỉ thấy ruột gan mình như đảo lộn.
Lúc chiến với Mã Siêu, dù Mã Siêu chịu đánh nhiều hơn nhưng một đấm cuối cùng của Mã Siêu quá mạnh, vượt qua cả tổn thương ông ta gây ra cho Mã Siêu.
“Muốn tôi gia nhập Hiệp hội Võ thuật sao?”
“Còn muốn ban cơ hội cho tôi?”
“Ông xứng sao?”
Mã Siêu bước từng bước về phía Lữ Mông, mỗi bước lại chất vấn một câu.
Ba câu hỏi liên tiếp khiến mặt Lữ Mông tái mét, giống như bị vả mặt.
Mã Siêu chịu nhiều đòn tấn công mạnh như vậy vẫn có thể mạnh hơn, nhưng ông ta thì không. Một đấm của Mã Siêu có thể khiến ông ta bị thương nặng, thực lực giảm không phanh.
Ông ta biết rõ bản thân đã bại trận, nếu còn đấu tiếp chỉ sợ sẽ phải bỏ mạng ở đây.
Mã Siêu đã mạnh như vậy, trong xe còn Dương Thanh vẫn chưa ra tay.
Lữ Mông chợt có một suy nghĩ khiến ông ta cực kỳ kinh hãi.
Mã Siêu đã mạnh đến thế này, Dương Thanh là người được Mã Siêu đi theo, rốt cuộc Dương Thanh mạnh tới mức nào?
Cậu ta không chịu ra mặt là vì khinh thường đấu với mình sao?
Ông ta nắm rõ tư liệu về Dương Thanh như lòng bàn tay, nhưng giờ đây chợt phát hiện đây chỉ là bề nổi.
Ông ta là cao thủ xếp thứ tám của Hiệp hội Võ thuật lại không địch lại nổi đàn em của Dương Thanh, sao có thể giết được Dương Thanh?
Nghĩ vậy, ông ta không hề do dự vội vàng quay người chạy trối chết.
“Dám đắc tội Hiệp hội Võ thuật, các người có chạy trốn tới chân trời góc bể cũng chỉ có một con đường chết!”
Trước khi chạy trốn, Lữ Mông không quên dọa dẫm một câu.
Nhưng ông ta đã muốn giết Dương Thanh, sao anh có thể bỏ qua được?
Mã Siêu đang định chạy theo, một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên: “Không cần đuổi nữa!”
“Phụt!”
Mã Siêu chưa kịp phản ứng lại, Lữ Mông đã phi nước đại mấy chục mét như bất ngờ trúng đạn, quán tính xông lên trên mấy bước rồi ngã rầm xuống đất.
Rõ ràng Lữ Mông đã chết!
Mã Siêu ngây người một lát mới lắc đầu cười khổ: “Rốt cuộc anh Thanh mạnh tới mức nào?”
Đến cả anh ta cũng không biết rõ.
Chỉ cảm thấy rất sốc. Cao thủ mình liều mạng mới miễn cưỡng đánh bại được, Dương Thanh không cần xuống xe, búng tay một cái đã khiến Lữ Mông cách xa mấy chục mét như trúng đạn mà chết.
Trong một căn biệt thự xa hoa của nhà họ Diệp ở Yến Đô.
Diệp Vô Song đi đi lại lại trong phòng. Từ lúc Dương Thanh rời đi đã được hai tiếng.
Theo lý mà nói, có lẽ Lữ Mông đã giết được Dương Thanh.
Thế nhưng vẫn chưa có tin tức gì truyền tới. Anh ta không dám liên lạc với Lữ Mông.
“Chắc là không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu nhỉ?”
Diệp Vô Song lẩm bẩm.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, anh ta đã bật cười lắc đầu: “Cậu ta có mạnh cỡ nào cũng đâu thể là đối thủ của ông Tám đến từ Hiệp hội Võ thuật?”
Từng giây từng phút trôi qua nhưng anh ta vẫn chưa nhận được tin tức Dương Thanh bị giết.
Đúng lúc này, “ầm” một tiếng. Cửa biệt thự đột nhiên bị đẩy ra, người giúp việc sợ xanh mặt chạy vọt vào.
“Thứ khốn kiếp, ai cho mày chạy vào đây?”
Diệp Vô Song vừa bị dọa sợ, lập tức nổi giận quát.
Người giúp việc hoảng sợ nói: “Cậu Song, chết rồi! Người kia chết rồi!”
“Chết rồi?”
Nghe vậy, nỗi thấp thỏm trong lòng Diệp Vô Song tan biến. Anh ta không nhịn được cười phá lên: “Ha ha, chết rồi, cuối cùng Dương Thanh cũng chết rồi!”
“Diệp Thương bị tước quyền kế thừa vị trí chủ gia tộc, không còn địa vị gì nữa!”
“Bây giờ Dương Thanh bị giết, Diệp Mạn cũng thất thế. Sau này nhà họ Diệp chỉ còn mình mới có tư cách trở thành chủ gia tộc đời kế tiếp!”
“Các người có tư cách đấu với tôi sao?”
Diệp Vô Song bung lụa cười lớn, mặt mũi tràn đầy kích động.
“Cậu Song, không phải đâu, người chết không phải Dương Thanh, mà là ông Tám! Ông Tám của Hiệp hội Võ thuật!”
Người giúp việc vội vàng giải thích.
“Cái gì?”
“Mày nói cái gì?”
“Ai chết cơ?”
Diệp Vô Song vừa mới cười như được mùa lập tức hoảng loạn túm lấy cổ áo người giúp việc điên cuồng gào lên.
Người giúp việc sợ phát khóc, run rẩy đáp: “Thưa… thưa cậu Song, người chết là ông Tám!”
“Xe của Dương Thanh bị ông Tám chặn lại trên đường. Tôi sợ bị phát hiện nên không dám tới quá gần, chỉ đứng đợi ở phía xa”.
“Nhưng mà sau đó, xe của Dương Thanh đi mất. Khi tôi đến nơi xem xét, ông Tám đã chết rồi”.
Người giúp việc thành thật nói hết mọi điều mình biết.
Diệp Vô Song ngơ ngác, bước chân lảo đảo ngồi phịch xuống ghế, không dám tin vào tai mình: “Sao lại như vậy? Ông Tám là cao thủ xếp thứ tám của Hiệp hội Võ thuật, thậm chí còn có tin đồn thực lực của ông ta có thể nằm trong top năm”.
“Đừng nói là top năm, nằm trong top tám cũng đã được tính là cao thủ đứng đầu tám gia tộc quyền thế nhất Yến Đô rồi”.
“Sao cao thủ mạnh như thế lại chết được? Còn là chết trong tay hai thằng oắt con?”
Diệp Vô Song nghĩ mãi không ra Lữ Mông bị Dương Thanh và Mã Siêu giết kiểu gì.
“Mày nói tao nghe, rốt cuộc Lữ Mông chết thế nào?”
Diệp Vô Song lại ép hỏi.
Người giúp việc vội vàng lắc đầu nói: “Tôi ở quá xa, không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng lúc kiểm tra thi thể ông Tám, tôi thấy trên trán có một lỗ máu giống như vết đạn”.
“Một phát súng bắn vào đầu sao?”
Diệp Vô Song kinh hãi nói, lập tức hiểu ra: “Hóa ra là dùng súng. Tao nói rồi mà, sao chúng nó giết nổi ông Tám của Hiệp hội Võ thuật!”
“Chúng mày to gan thật đấy, đến cả ông Tám của Hiệp hội Võ thuật cũng dám giết. Tao sẽ chống mắt lên xem chúng mày sống được bao lâu nữa!”
Diệp Vô Song không còn hoảng sợ nữa, hoàn toàn yên tâm.
Nếu Dương Thanh và Mã Siêu thắng Lữ Mông bằng võ thuật, anh ta sẽ sợ. Thế nhưng nếu dùng súng bắn chết Lữ Mông, không còn gì đáng sợ nữa.
“Uỳnh!”
Đúng lúc ấy, cửa biệt thự của Diệp Vô Song bị vỡ nát.
Ngay sau đó, một người đàn ông cao to lực lưỡng đi vào.
“Mày là ai? Sao dám tự tiện xông vào nhà họ Diệp?”
Diệp Vô Song hốt hoảng quát.
Nhưng anh ta vừa dứt lời liền phát hiện, sau lưng người kia còn có mấy bóng dáng quen thuộc.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ông nội?”
Diệp Vô Song nhìn Diệp Kế Tông đi đằng sau, khó hiểu hỏi.
“Nói mau, sao ông Tám lại chết?”
Diệp Kế Tông chưa kịp đáp lại, người đàn ông kia đã xông tới túm cổ áo Diệp Vô Song giơ lên cao như một con gà.
Hiện giờ, Diệp Vô Song đang cực kỳ sợ hãi. Không phải vì bị người ta xách cổ mà là bị chất vấn về cái chết của ông Tám.
“Là… là Dương Thanh giết!”
Diệp Vô Song không hề do dự, vội vàng hô lớn lên.