Chương 367: Nhà họ Hoàng chắc chắn sẽ bại
Hiển nhiên Hàn Khiếu Thiên cũng đã cảm nhận được sự bất thường, bởi trước đây luôn dựa theo trình tự các gia tộc để phân chia trách nhiệm tổ chức hội giao lưu.
Vậy mà lần này, vốn nên đến lượt nhà họ Phùng của thành phố Kim Hà đứng ra tổ chức, nhưng nhà họ Phùng lại nhường cơ hội này cho nhà họ Mạnh ở tỉnh lỵ.
Điểm quan trọng nhất là, một thời gian trước, vài gia tộc giàu có đã liên kết với nhau, lấy Dương Thanh làm trung tâm, cùng đối phó với nhà họ Mạnh.
“Tôi nghe nói, có gia tộc trong số tám gia tộc lớn của Yến Đô cũng đã để mắt tới tỉnh Giang Bình này rồi”.
Hàn Khiếu Thiên bỗng lên tiếng.
“Ý ông chủ Hàn là tám gia tộc lớn của Yến Đô đang tính mạnh mẽ xâm nhập tỉnh Giang Bình?”, Dương Thanh nhíu mày hỏi.
Hàn Khiếu Thiên lắc đầu: “Cũng có thể là nâng đỡ một gia tộc nào đó thay mặt mình. Như trường hợp gia tộc họ Ngô ở thành phố Trung Hải của tỉnh bên, được gọi là vương tộc của Trung Hải, chính là một gia tộc được gia tộc Vũ Văn nâng đỡ”.
“Nay không chỉ có gia tộc Vũ Văn và gia tộc họ Hoàng mà còn có mấy gia tộc quyền quý khác của Yến Đô cũng đều đang ra sức nâng đỡ các gia tộc đứng đầu các nơi để làm tay chân cho mình”.
“Tôi nghi ngờ rằng, hội giao lưu lần này là một cái bẫy, gom toàn bộ những gia tộc quyền thế nhất tỉnh Giang Bình lại một chỗ mới có thể nắm cả tỉnh Giang Bình trong tay với cái giá nhỏ nhất”.
Sắc mặt Hàn Khiếu Thiên trở nên rất nặng nề, hình tượng ông lão thảnh thơi với cảnh điền viên đã không còn, lúc này toàn bộ con người ông cụ đều toát ra một khí thế uy nghiêm của kẻ bề trên.
Đây mới là Hàn Khiếu Thiên, người xây dựng nên nhà họ Hàn – một trong ba gia tộc quyền thế nhất tỉnh lỵ.
Trước đó Quan Chính Sơn đã từng phân tích, hội giao lưu lần này do nhà họ Mạnh tổ chức có thể là để nhằm vào Dương Thanh.
Hôm nay lại nghe Hàn Khiếu Thiên phân tích thêm, Dương Thanh càng thấy khả năng này rất cao.
Dương Thanh không lên tiếng, chỉ lẳng lặng sắp xếp lại sự tình trong đầu.
Đầu tiên, anh dẫn theo mấy gia tộc lớn xông vào nhà họ Mạnh, nghiền nát tứ chi của Mạnh Huy ngay trước mặt mọi người. Mạnh Huy không thể chấp nhận nổi sự thật rằng hắn đã biến thành một thứ bỏ đi, bèn nhảy lầu tự sát.
Sau đó, Mạnh Thiên Kiêu muốn lợi dụng Châu Ngọc Thúy để trả thù Dương Thanh, sau khi thất bại đành dùng súng tự sát.
Tiếp theo, Hoàng An – người theo đuổi Ngải Lâm xuất hiện, nảy sinh mâu thuẫn với Dương Thanh, Dương Thanh đánh cả anh ta và vệ sĩ của anh ta.
Mẹ ruột của Mạnh Huy là bà Hoàng phái cao thủ đi giết Dương Thanh, lại bị Dương Thanh xử lí.
Tiếp đó, tin Hoàng An bị giết truyền ra ngoài.
Tới hôm nay, nhà họ Phùng ở thành phố Kim Hà lại nhường tư cách tổ chức hội giao lưu cho nhà họ Mạnh, nhà họ Mạnh gửi thư mời đi sớm hơn bình thường.
Khi xâu chuỗi hết thảy các tin tức lại với nhau, dường như Dương Thanh vừa nghĩ tới điều gì, trong mắt đột ngột lóe lên một tia sáng lạnh.
Nhiệt độ bên trong biệt thự dường như cũng đột nhiên giảm mạnh, ngay cả Hàn Khiếu Thiên cũng phải rùng mình một cái.
“Cậu Thanh, có phải cậu vừa nghĩ ra điều gì không?”, Hàn Khiếu Thiên hỏi.
Dương Thanh thôi không suy nghĩ nữa, lên tiếng: “Ông chủ Hàn, ông có quen biết bà Hoàng không?”
“Nhà họ Hoàng thuộc tám gia tộc lớn của Yến Đô, có một người đàn bà từng có qua lại với Mạnh Thiên Kiêu, hình như tên là Hoàng Mai đúng không?”, Hàn Khiếu Thiên hỏi.
Dương Thanh gật đầu: “Đúng là bà ta, mấy hôm trước đã tới nhà họ Mạnh rồi. Nếu tôi đoán không nhầm thì lần này nhà họ Hoàng còn phái người có thân phận cao hơn bà ta, cũng đã tới nhà họ Mạnh”.
Rõ ràng gã đại sư Đàm mà lần trước Hoàng Mai phái tới giết Dương Thanh đã là cao thủ mạnh nhất bên cạnh bà ta rồi.
Ngay cả đại sư Đàm cũng đã mất mạng trong tay Dương Thanh, hẳn Hoàng Mai đã biết, chỉ dựa vào khả năng của mình thì không làm gì được Dương Thanh.
Nhưng cái chết của Mạnh Thiên Kiêu và Mạnh Huy đều có liên quan đến Dương Thanh, chắc chắn Hoàng Mai sẽ không chịu từ bỏ ý định báo thù.
Nếu muốn điều động cao thủ mạnh hơn, có lẽ phải dựa vào người có thân phận cao hơn bà ta thuộc dòng chính của nhà họ Hoàng.
Thậm chí lúc này Dương Thanh còn nghi ngờ rằng, cái chết của Hoàng An cũng có liên quan tới Hoàng Mai.
Dương Thanh không giấu giếm suy đoán của mình mà nói hết cho Hàn Khiếu Thiên.
Sắc mặt Hàn Khiếu Thiên hết sức trầm trọng, ông cụ trầm ngâm một lát mới nói: “Nếu đúng như những gì cậu nói thì cái chết của Hoàng An hoàn toàn có thể do Hoàng Mai gây ra”.
“Tôi nghĩ tôi đã đoán được người nào của nhà họ Hoàng đã tới!”
“Là ai?”, Dương Thanh hỏi.
“Người thừa kế của nhà họ Hoàng, bố của Hoàng An, Hoàng Chung!”
Hàn Khiếu Thiên nhìn thẳng vào Dương Thanh, nói: “Nhà họ Hoàng là một gia tộc có quy chế cực kì rõ ràng, vị trí đứng đầu gia tộc trước nay luôn dành cho người giỏi nhất”.
“Cho nên, mặc dù Hoàng Mai là con gái của chủ gia tộc, nhưng vì là phụ nữ, năng lực lại chỉ có hạn nên căn bản không có thực quyền”.
“Hoàng Chung không phải là con cháu trực hệ của chủ gia tộc họ Hoàng nhưng cũng thuộc dòng chính, lại có năng lực xuất chúng, địa vị của người này ở nhà họ Hoàng chỉ đứng sau chủ gia tộc!”
“Nếu Hoàng Mai muốn báo thù mà người mạnh nhất bên cạnh mình đã bị cậu giết thì bà ta chỉ còn một cách, đó là mượn tay Hoàng Chung!”
“Tính tình và lối hành xử của Hoàng Chung vốn cực kì bá đạo, theo như tác phong của cậu ta, nếu thật sự đến đây để báo thù cho con trai mình thì sẽ không chờ lâu đâu”.
“Cậu ta đã tới mà vẫn chưa ra tay với cậu, điều này chỉ nói lên một việc, trong chuyến đi tới tỉnh Giang Bình lần này của cậu ta, báo thù chỉ là việc tiện thể mà thôi”.
“Mục đích thật sự là muốn đến để nâng đỡ cho một gia tộc lớn của tỉnh Giang Bình, để bọn họ làm tay chân cho nhà họ Hoàng!”
Sắc mặt Hàn Khiếu Thiên đã trở nên hết sức nặng nề, có lẽ chuyện này không ảnh hưởng lớn lắm đến những gia tộc khác, nhưng đối với ba gia tộc quyền thế nhất của tỉnh lỵ thì nó có ý nghĩa rất sâu xa.
Nếu nhà họ Hoàng định nâng đỡ một “vương tộc” thì chỉ có thể lựa chọn từ một trong những gia tộc mạnh nhất ở đây.
Tỉnh Giang Bình tuy lớn nhưng cũng chỉ có nhà họ Mạnh, nhà họ Ninh và nhà họ Hàn ở tỉnh lỵ là có tư cách.
Mà nay, người nhà họ Hoàng đều đã ở trong nhà họ Mạnh, điều này đã nói rõ lựa chọn của nhà họ Hoàng rồi.
“Vậy có nghĩa là, hội giao lưu ngày mai là một cái bẫy, ai dám đứng lên chống đối thì chính là mục tiêu để nhà họ Hoàng giết gà dọa khỉ”, Dương Thanh nói.
Hàn Khiếu Thiên gật đầu: “Lại thêm cả chuyện báo thù, mục tiêu của nhà họ Hoàng rất có thể sẽ là nhà họ Quan, nhà họ Trần hoặc nhà họ Hàn”.
Dương Thanh không nói gì thêm, ánh mắt lại nhuốm vài phần tàn khốc.
Anh vốn không định ra tay đối đầu với tám gia tộc của Yến Đô sớm như vậy, thật không ngờ, nhà họ Hoàng lại là gia tộc đầu tiên đối địch với mình.
Hôm nay, đến cả nhà họ Trần, nhà họ Quan và nhà họ Hàn cũng đều bị cuốn vào chuyện này.
“Trong hội giao lưu ngày mai, nếu nhà họ Hoàng dám lấy chúng ta làm mục tiêu cảnh cáo, vậy tôi sẽ đập gãy tay bọn chúng!”
Dương Thanh bỗng lên tiếng, ánh mắt tràn đầy những tia sáng hung ác.
Đối với anh, tỉnh Giang Bình này có ý nghĩa cực kì đặc biệt, nhất là thành phố Giang Hải, giây phút bị đuổi khỏi Yến Đô mười tám năm trước, anh đã định cư ở Giang Hải cùng mẹ mình.
Thế mà nay lại có người dám nảy ra ý định thay đổi trật tự của Giang Bình này, Dương Thanh anh không cho phép!
Hàn Khiếu Thiên chưa bao giờ điều tra thân thế Dương Thanh, ông cụ chỉ vừa mới biết được Dương Thanh là đứa con bị gia tộc Vũ Văn bỏ rơi từ lời kể lại của Hàn Diệp mà thôi.
Nhưng theo như những gì ông cụ thấy được thông qua khoảng thời gian tiếp xúc với Dương Thanh, vứt bỏ Dương Thanh chính là tổn thất lớn nhất của gia tộc Vũ Văn.
“Cậu Thanh, tôi không cần biết cậu là ai, có thân phận gì, Hàn Khiếu Thiên tôi đây chỉ nhận định rằng cậu là ân nhân cứu mạng tôi thôi”.
Hàn Khiếu Thiên bỗng trở nên nghiêm trang, ánh mắt cực kì kiên định nhìn Dương Thanh, nói: “Kể cả nhà họ Hoàng định động đến cậu thì nhà họ Hàn tôi cũng sẽ quyết liều mạng với bọn họ!”
Những lời này không phải chỉ là nói cho có, người cựu binh xuất thân từ biên giới phía Bắc sao có thể là thứ hèn nhát?
Đương nhiên, đây cũng là thái độ của ông cụ, ông hoàn toàn tin vào Dương Thanh.
Ông cụ kiên định tin rằng, chỉ cần nhà họ Hàn duy trì được mối quan hệ với Dương Thanh thì trong lúc Dương Thanh còn sống, nhà họ Hàn nhất định sẽ không đổ!
Ngay chính Dương Thanh cũng không biết Hàn Khiếu Thiên lại tin tưởng mình đến thế.
Khi biết nhà họ Hoàng có ý định đối phó với anh, Hàn Khiếu Thiên lập tức tỏ thái độ đứng về phía anh, chỉ riêng ân tình này cũng đủ để Dương Thanh khắc ghi suốt đời.
“Vậy tôi cũng xin bảo đảm với ông chủ Hàn rằng, có tôi ở đây, nhà họ Hoàng chắc chắn phải đổ!”
Lời vừa mới dứt, Dương Thanh đã đứng dậy, cất bước rời đi.
Trong biệt thự, lời của Dương Thanh cứ vang vọng mãi không dứt.
Nhìn theo bóng dáng Dương Thanh, Hàn Khiếu Thiên đứng sững tại chỗ, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Sinh con phải được thế này chứ! Mát cả ruột!
Lại nghĩ tới con mình, Hàn Khiếu Thiên bỗng cảm thấy thất vọng.
Dương Thanh rời khỏi nhà họ Hàn, sắc trời đã tối sầm.
Một chiếc Phanton màu đen phóng về hướng Giang Hải, hai bên đường, những ngọn đèn màu cam loang loáng lùi về sau rồi biến mất.
Có điều, Dương Thanh mới rời khỏi nhà họ Hàn chưa được bao lâu, một chiếc Lexus việt dã liền bám sát phía sau.