Chương 712:
Dương Thanh nhanh như tia chớp, mắt người bình thường không thể đuổi kịp bóng dáng của anh.
Đám nhân viên chỉ thấy mười gã bảo vệ vừa mới hùng hổ giờ lại như mấy quả bóng da bay ngược ra bốn phía.
Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, ngoại trừ Dương Thanh vẫn đứng sừng sững giữa sảnh, tất cả bảo vệ đều nằm la liệt trên đất, hôn mê bất tỉnh.
Đám nhân viên sợ hãi run cầm cập.
Dương Thanh cũng không làm khó các nhân viên bình thường. Có lẽ bọn họ còn chẳng biết nhà họ Tào là cái gì.
Tào Huy đã không chịu xuất hiện, anh chỉ có thể tự tìm. Chỉ cần làm lớn chuyện, anh ta sẽ phải ra mặt.
Dương Thanh đi thẳng lên sòng bạc trên tầng ba.
Nếu chỉ đánh Tào Huy, có lẽ vẫn chưa thể khiến anh ta cảm thấy nỗi đau da thịt. Chỉ khi khiến anh ta hoàn toàn tuyệt vọng mới cảm nhận được tận thế.
Lúc nào club Hoàng Kim cũng đông khách. Toàn bộ bàn đánh bài trong sòng bạc lớn như vậy đều chật kín người.
Khói mù lượn lờ khắp nơi. Dương Thanh nhìn quanh một lượt rồi đi tới một bàn đánh bài ở giữa sảnh.
“Anh ra chỗ khác chơi đi!”
Dương Thanh vỗ vai một người ngồi đó. Người kia đang chơi vui vẻ thì bị người khác gọi đi, lập tức giận dữ quát: “Ranh con, mẹ mày dám bảo tao nhường chỗ á? Mày biết tao là ai không?”
“Rầm!”
Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người xung quanh, Dương Thanh dùng một tay xách cổ người kia lên như gà con ném thẳng ra ngoài.
Tiếng vang rầm trời. Người kia đã bị quăng ra đất.
Sòng bạc vốn đang ồn ào huyên náo lập tức lặng ngắt như tờ. Tất cả đều hốt hoảng nhìn Dương Thanh đang đứng trước bàn đánh bài chính giữa sảnh.
Club Hoàng Kim tồn tại ở Yến Đô bao nhiêu năm nay chưa từng có ai tới làm loạn, thậm chí đến cả tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng không dám nhúng tay vào.
Vậy mà giờ đây, một chàng trai mới 27, 28 tuổi lại ra tay trước mặt mọi người.
“Tôi chơi với các người!”
Dương Thanh nhàn nhạt nói.
Vừa rồi anh đã phát hiện trên bàn cược này, ngoại trừ người chơi vừa bị anh ném ra ngoài, mấy người còn lại đều cùng một đám.
Dám liên thủ trên bàn cược của club Hoàng Kim nhất định không phải người ngoài, chỉ có thể là người của club Hoàng Kim.
“Ranh con, mày tới để làm loạn đấy hả?”
Gã đầu trọc ngồi đối diện Dương Thanh híp mắt hỏi.
“Phải thì sao? Mà không phải thì sao?”
Dương Thanh cười lạnh một tiếng, lập tức ném ra một chiếc thẻ ngân hàng ra lệnh cho nhân viên bên cạnh: “Cho tôi 100 triệu tiền chip”.
Nghe vậy, tất cả đều sợ ngây người.
Ở Yến Đô, không ít người có 100 triệu trong tay, nhưng số người có thể tùy tiện lấy ra như vậy lại không nhiều.
Dù sao hầu như những người có nhiều tiền như vậy đều là tiền đầu tư. Kể cả giá trị bản thân lên tới chục tỷ cũng chưa chắc có thể lấy ra được 100 triệu tiền mặt.
Nhân viên nhanh chóng mang một đống chip và máy POS tới. Dương Thanh quẹt thẻ ngay tại chỗ.
Lúc tiếng thông báo quẹt thẻ thành công vang lên, ánh mắt mọi người nhìn Dương Thanh đều thay đổi.
“Cậu muốn chơi thế nào?”
Gã đầu trọc ngồi đối diện Dương Thanh cười híp mắt hỏi.
“Đơn giản thôi, so lớn nhỏ, có thể thêm tiền cược. Đặt cược lúc chưa xem bài, xem bài rồi đặt cược tiếp thì phải nhân đôi, muốn mở bài phải đặt nhân đôi tiếp, thế nào?”, Dương Thanh nói.
“Được, theo ý cậu!”
Gã đầu trọc bật ngón tay, người chia bài bắt đầu trộn bài.
Dương Thanh vẫn bình tĩnh ngồi đó, việc chia bài nhanh chóng hoàn tất.
Tính cả Dương Thanh, ván bài này có tất cả bốn người chơi.
Ba người khác đã bắt đầu xem bài, còn Dương Thanh không thèm xem, tiện tay ném ra vài chip: “10 triệu!”
Đám người lại bị khí thế của Dương Thanh làm sững sờ.