Chương 1737:
Dứt lời, ông cụ nhìn về phía Vũ Liệt, trầm giọng nói: “Vũ Liệt, nhiệm vụ thiết yếu của ông lúc này là mau chóng tăng thực lực lên đến Thần Cảnh, một khi Vương tộc họ Tần ta có một cao thủ Thần Cảnh thì địa vị của chúng ta mới vững vàng được”.
Vũ Liệt gật đầu: “Tôi sẽ gắng hết sức!”
Tiếp đó, Tần Đức Chính lại thảo luận vài chuyện về Vương thành Tần với các vị lãnh đạo, xong xuôi mới giải tán.
Lúc này đã cách thời điểm Dương Thanh rời khỏi Vương thành Tần được ba giờ đồng hồ, ông cụ bèn bấm điện thoại gọi cho Dương Thanh.
“Dương Thanh, thi thể của Miêu Vân Nghiễm và Tào Việt đã bị người ta cướp đi!”
Dương Thanh vừa về đến nhà thì nhận được điện thoại của Tần Đức Chính.
“Bị cướp đi ạ?”
Dương Thanh lập tức nhíu mày: “Rốt cuộc là ai gây ra? Vì sao phải cướp hai thi thể nhỉ?”
“Không rõ lắm, đối phương là một cao thủ khoác áo đen, rất thần bí, người của Vương tộc họ Tần thậm chí còn không thấy rõ mặt kẻ này, kẻ này đã cướp mất hai thi thể kia”.
Tần Đức Chính nói, giọng tràn đầy lo lắng.
Trong hội nghị của gia tộc, ông cụ chỉ đang cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng đối với Dương Thanh, ông cụ hoàn toàn không giấu giếm sự lo âu.
“Vương tộc họ Tần có tổn thất gì không ạ?”, Dương Thanh trầm mặc hồi lâu, đột nhiên hỏi.
Tần Đức Chính đáp: “Trừ hai người trông coi thi thể bị đánh hôn mê, những người khác đều không hề bị thương tổn gì”.
“Điều này chứng tỏ đối phương chỉ muốn lấy đi hai thi thể kia, vậy thì cũng có thể yên tâm phần nào, chí ít đối phương không có ý định tấn công Vương tộc họ Tần”.
Dương Thanh nghe nói thế cũng yên tâm hơn, chỉ cần đối phương không có ý nhằm vào Vương tộc họ Tần thì không thành vấn đề.
“Nghe cháu nói vậy, ông cũng yên tâm hơn, ông chỉ định báo với cháu một tiếng thôi, không quấy rầy cháu nữa nhé”.
Tần Đức Chính nói xong liền cúp điện thoại.
Dương Thanh vẫn nhăn mày suy tư, lẩm bẩm: “Rốt cuộc là ai nhỉ? Vì sao phải cướp hai thi thể đó đi? Mà đối phương còn là một cao thủ Thần Cảnh”.
“Chẳng lẽ là sư phụ của Miêu Vân Nghiễm?”
“Hẳn không phải, nếu đúng là sư phụ của Miêu Vân Nghiễm, lão ta sẽ chỉ mang thi thể Miêu Vân Nghiễm đi thôi, đồng thời cũng sẽ không bỏ qua cho Vương tộc họ Tần, nhưng người này còn mang cả thi thể Tào Việt đi, lại không hề tấn công bất cứ ai”.
“Nếu không phải sư phụ của Miêu Vân Nghiễm thì sẽ là ai?”
Chính Dương Thanh cũng nghĩ không ra, rốt cuộc kẻ cướp hai thi thể đi là ai.
“Bố ơi!”
Đúng lúc này, một tiếng gọi lảnh lót vang lên, Tiêu Tiêu đã về rồi, cô bé nhào vào lòng Dương Thanh như một chú chim nhỏ hân hoan.
“Tiêu Tiêu của bố, con đi đâu mà giờ mới về nhà thế?”
Một nụ cười dịu dàng lướt qua mặt Dương Thanh, anh bế con gái lên, hỏi.
Tiêu Tiêu hớn hở kể: “Mẹ đưa con đi xem phim, xem công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn đó, hay lắm đó!”
“Thật à?”
Dương Thanh hôn lên má con một cái, cười nói: “Đợi khi nào con nghỉ, bố cũng đưa con đi xem phim, được không nào?”
“Được ạ, con còn muốn đến công viên trò chơi, đến cả vườn bách thú nữa!”
Tiêu Tiêu hào hứng nói.
Dương Thanh nhìn cô bé đầy âu yếm cưng chiều, cười cười bảo: “Được được, con muốn đi đâu, bố sẽ đưa con đến đó”.
“Chồng à, đây là đồ ăn em mua từ nhà hàng về cho anh với bố, đang còn nóng, hai người tranh thủ ăn luôn đi!”