Chương 257: Chuyện sâu bên trong
Nhắc tới biên giới phía Bắc, Hàn Khiếu Thiên hào hứng hẳn.
“Tôi kể cho cậu nghe, năm đó ở biên giới phía Bắc tôi đã đánh vô số trận ác chiến, nhiều lần được ghi danh sử sách”.
Hàn Khiếu Thiên tự hào nói: “Thế hệ trẻ bây giờ như các cậu không có mấy người tình nguyện đi lính, chưa từng nhìn thấy chiến trường thực sự, cũng không hiểu được cuộc sống yên bình đang có đều được đổi bằng máu thịt của những người lính anh hùng”.
Vẻ mặt Hàn Khiếu Thiên ngập tràn hoài niệm.
Dương Thanh chỉ im lặng nghe Hàn Khiếu Thiên kể lại những ngày tháng oai hùng khi xưa.
Khi nói đến đoạn đặc sắc, Hàn Khiếu Thiên rất kích động, mặt mũi đỏ bừng, lời nói dõng dạc.
Nhất là khi nhắc tới đội trưởng của ông cụ đã xả thân ôm thuốc nổ lao vào quân địch để yểm hộ chiến hữu rút lui an toàn, Hàn Khiếu Thiên không kìm được bật khóc.
Dương Thanh không khỏi cảm thấy kính phục những người lính già xuất thân từ biên giới phía Bắc này.
Hàn Khiếu Thiên kể rất nhiều lịch sử mà Dương Thanh không được trải qua.
Hàn Phi Phi ngồi cạnh sùng bái nhìn ông nội. Đối với cô ta, Hàn Khiếu Thiên là người anh hùng vĩ đại nhất.
Trong khi Hàn Khiếu Thiên đang kể chuyện xưa cho Dương Thanh, đám chủ gia tộc Châu Thành đã kéo tới sảnh lớn dưới tầng một của nhà hàng Quân Đình.
Trần Hưng Hải, chủ nhà họ Trần cũng nơm nớp lo sợ đứng trong đám đông.
“Trời ạ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà nhiều chủ gia tộc Châu Thành tìm tới như vậy?”
“Chẳng lẽ có ông lớn nào đó tới sao? Đến cả Trần Hưng Hải cũng phải đến”.
“Nhưng sao tôi trông mặt những ông lớn này có vẻ sợ sệt vậy?”
…
Khách đến nhà hàng Quân Đình dùng bữa đều bị cảnh tượng này làm kinh ngạc.
Bình thường muốn gặp một người trong số họ còn khó mà hôm nay tất cả đều tụ tập ở đây.
Cùng lúc đó ở nhà họ Viên của Châu Thành.
Trong một căn biệt thự xa hoa.
Viên Mộc ngồi trên ghế sofa cao cấp nhìn đồng hồ: “Mười một giờ rồi, kịch hay cũng đến hồi kết thúc rồi chứ?”
Viên Thiệu ngồi đối diện híp mắt cười: “Chắc chắn kết thúc rồi đấy anh. Có khi thằng ranh kia đã bị đánh gãy tay gãy chân trước mặt mọi người rồi, ha ha!”
Viên Mộc lặng im không đáp. Không biết tại sao hắn ta cứ cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra.
“Anh sao vậy? Hình như anh không vui?”
Viên Thiệu nghi hoặc hỏi Viên Mộc: “Anh đạo diễn ra một vở kịch hay, lợi dụng nhà họ Trần để đối phó tên kia. Nếu anh ta thực sự không đơn giản, thế lực sau lưng anh ta sẽ không tha cho nhà họ Trần đâu. Sau này Châu Thành sẽ hoàn toàn thuộc về nhà họ Viên chúng ta”.
Viên Mộc lắc đầu nói: “Kết quả chưa có, chúng ta không nên vui mừng quá sớm”.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Viên Mộc reo lên. Hắn ta vội vàng nghe máy: “Cậu Mộc, xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Cái gì?”
Viên Mộc đứng bật dậy, hoảng hốt hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói rõ ràng xem nào!”
“Mọi chuyện vốn rất thuận lợi như ý muốn của cậu. Nhà họ Trần kéo tới đám cưới đòi dẫn Dương Thanh đi. Nhưng Lạc Bân của tập đoàn Thành Hà và Tô Thành Vũ giàu nhất Giang Hải đột nhiên xuất hiện bảo vệ Dương Thanh”.
“Khi Lạc Bân và Tô Thành Vũ sắp không trụ nổi thì Hàn Khiếu Thiên của tỉnh lỵ tới, nói Dương Thanh là ân nhân cứu mạng, đồng thời công khai dẫn người đi. Ông ta còn tuyên bố trong ngày hôm nay ai không được Dương Thanh tha thứ thì gia tộc của họ sẽ bị xóa sổ!”
Đối phương kể lại toàn bộ cho Viên Mộc nghe.
“Được, tôi biết rồi!”
Sau khi cúp máy, sắc mặt Viên Mộc trở nên u ám.
Lúc đầu mọi chuyện vẫn diễn ra theo kế hoạch của hắn ta, nhưng hắn ta không ngờ tới sự xuất hiện của Lạc Bân và Tô Thành Vũ, lại càng không nghĩ Hàn Khiếu Thiên sẽ ra mặt.
“Xảy ra chuyện gì thế anh?”
Viên Thiệu nghi hoặc hỏi.
Viên Mộc kể lại cho Viên Thiệu nghe tin tức vừa nhận được.
“Đây là chuyện tốt mà? Sao trông anh buồn bực vậy?”
Viên Thiệu kích động nói: “Tuy thằng nhãi kia không chết nhưng nhà họ Trần và các gia tộc có quan hệ tốt với họ ở Châu Thành đều đã đắc tội Hàn Khiếu Thiên. Đây là cơ hội tốt để nhà họ Viên nuốt trọn Châu Thành!”
“Em phải kể chuyện này cho ông nội nghe, chắc chắn ông sẽ rất vui”.
“Đứng lại!”
Viên Mộc cau mày quát lớn: “Chuyện này không đơn giản như vậy đâu. Chú chỉ thấy được bề ngoài chứ không hiểu được những chuyện nằm sâu bên trong!”