Chương 399: Phải gia nhập
Trong lúc mọi người đang kinh hãi, một lỗ máu bỗng xuất hiện giữa lông mày Ninh Trí Viễn.
Ông ta trợn trừng mắt, người đổ ập xuống.
Xung quanh lặng ngắt như tờ!
Mọi người đều nhìn về phía Đinh Tam đang giơ súng sau lưng Dương Thanh.
“Cậu… cậu Thanh, ông ta dám chĩa súng vào cậu, đúng là chán sống!”
Đinh Tam thấp thỏm nói.
Ánh sáng sắc bén bỗng lóe lên trong mắt Dương Thanh rồi biến mất.
Bởi vì người mà Đinh Tam chĩa súng vào là Dương Thanh.
Nếu Dương Thanh không tránh, người ngã xuống đã là anh rồi!
Chẳng qua vừa nãy mọi người đang chú ý đến Ninh Trí Viễn nên ngó lơ Đinh Tam mà thôi.
Trừ Đinh Tam ra, không ai biết Dương Thanh đã hơi nghiêng đầu vào lúc ông ta nổ súng, vừa hay né được viên đạn.
“Chết!”
Dương Thanh chỉ nói một chữ.
Cùng lúc đó, anh bỗng vung tay phải, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên.
“Phập!”
Ngay sau đó, chính giữa lông mày Đinh Tam bỗng xuất hiện một sợi tơ máu, máu tươi liên tục chảy ra từ đó, như đóa hồng diễm lệ đang nở rộ.
Cho đến lúc chết, Đinh Tam vẫn không biết Dương Thanh đã đích thân giết mình.
Đại sảnh tổ chức hội giao lưu lặng ngắt như tờ, mọi người đều có vẻ hoảng sợ.
Nét mặt Thạch Giang nghiêm nghị hẳn lên.
Có lẽ người khác không biết Đinh Tam đã chết thế nào, nhưng lão ta là chi hội trưởng chi hội Giang Bình của Hiệp hội Võ thuật nên đương nhiên sẽ thấy rõ.
“Sau tối nay, ở Giang Bình sẽ không còn nhà họ Mạnh và nhà họ Ninh nữa. Đến 0h1′, nếu người của hai gia tộc này còn nán lại Giang Bình thì giết không tha!”
Dương Thanh nhìn quanh, lạnh lùng nói.
Lời anh nói như tiếng sấm, vang dội giữa đại sảnh tổ chức hội giao lưu. Mặt người nhà họ Mạnh và người nhà họ Ninh xám ngoét.
Chủ gia tộc của họ đã chết trong hội giao lưu, với màn thể hiện vừa rồi của Dương Thanh, sau hôm nay, làm gì còn ai ở Giang Bình dám đối đầu với anh nữa?
Anh chỉ ép người nhà họ Mạnh và người nhà họ Ninh rời khỏi Giang Bình đã là nhân từ lắm rồi.
Hàn Khiếu Thiên cảm khái, không ngờ nhà họ Ninh và nhà họ Mạnh đã tranh đấu với nhà họ Hàn suốt mấy chục năm lại biến mất chỉ vì một câu nói của Dương Thanh.
Sau này tỉnh lỵ chỉ do mình nhà họ Hàn quản lý.
Ông cụ cũng hiểu rõ, từ giờ cả Giang Bình sẽ nghe theo lệnh Dương Thanh, một khi anh kêu gọi, ai dám chống đối chứ?
Nhưng khi nghĩ tới thân phận của Dương Thanh, Hàn Khiếu Thiên lại thấy tất cả những gì xảy ra tối nay quá đỗi bình thường.
Anh là Tướng quân bảo vệ biên giới phía Bắc của Chiêu Châu, nếu muốn san bằng một Giang Bình nhỏ nhoi thì khó gì chứ?
Cho dù Dương Thanh xóa sổ tám nhà quyền thế ở Yến Đô thì Hàn Khiếu Thiên cũng không bất ngờ.
“Từ hôm nay trở đi, Giang Bình sẽ nghe theo sự dẫn dắt của cậu Thanh, nhà họ Hàn tình nguyện phục tùng, đi theo cậu!”
Hàn Khiếu Thiên bỗng bước lên trước, cung kính nhìn Dương Thanh rồi cúi đầu.
Lời ông cụ nói như sấm sét giáng từ chín tầng mây, khiến mọi người ngơ ngác.
Trong số ba gia tộc mạnh nhất tỉnh Giang Bình, nhà họ Ninh và nhà họ Mạnh đã bị Dương Thanh đuổi đi, chỉ còn mỗi nhà họ Hàn.
Có thể nói sau này, nhà họ Hàn chính là vương tộc ở Giang Bình.
Không ngờ lúc này, chủ gia tộc họ Hàn lại khom lưng uốn gối với Dương Thanh, bày tỏ mong muốn phục tùng anh trước mặt tất cả mọi người.
“Nhà họ Quan chúng tôi vẫn sẽ nghe theo sự dẫn dắt của cậu Thanh, nguyện đi theo cậu cả đời!”
Quan Chính Sơn vội dẫn Quan Tuyết Tùng bước lên, khom người nói, giọng điệu vô cùng chân thành.
“Nhà họ Trần chúng tôi vẫn sẽ nghe theo sự dẫn dắt của cậu Thanh, nguyện đi theo cậu cả đời!”
Trần Hưng Hải cũng vội dẫn người nhà họ Trần bước đến, bày tỏ thái độ trước mặt mọi người.
“Nhà họ Phùng tình nguyện đi theo cậu Thanh!”
“Nhà họ Trương tình nguyện đi theo cậu Thanh!”
…
Trong lúc nhất thời, sáu, bảy mươi chủ gia tộc quyền thế ở Giang Bình đều đứng dậy, công khai bày tỏ mong muốn được đi theo Dương Thanh.
Cuối cùng, trừ nhà họ Ngụy ở Giang Hải và chi hội Giang Bình của Hiệp hội Võ thuật ra, tất cả các gia tộc khác đều tỏ ý muốn như thế.
Cảnh tượng này đúng là khiến người ta rung động sâu sắc.
Ngụy Thành Châu nhìn về phía Thạch Giang với vẻ hơi bối rối.
Hiệp hội Võ thuật vẫn luôn là chỗ dựa của nhà họ Ngụy, hôm nay lão ta đến tìm Dương Thanh từ trước để bày tỏ mong muốn liên minh cũng vì nghe lệnh Thạch Giang.
Hiệp hội Võ thuật cũng muốn trở thành bá chủ duy nhất ở Giang Bình, nhưng ai ngờ sự mạnh mẽ của Dương Thanh lại chinh phục được tất cả các gia tộc chứ.
“Dương Thanh, cậu ép Hoàng Chung quỳ xuống xin lỗi, chắc chắn nhà họ Hoàng sẽ không dễ dàng tha cho cậu”.
Trong lúc chủ của các gia tộc lớn ở Giang Bình đang thi nhau tỏ ý muốn đi theo Dương Thanh, Thạch Giang bỗng lên tiếng.
Lão ta gọi thẳng tên Dương Thanh chứ không hề cung kính chút nào.
Dương Thanh thản nhiên nhìn Thạch Giang, không nói gì, chờ lão ta nói tiếp.
“Tôi nghĩ… chắc cậu cũng biết Hiệp hội Võ thuật nhỉ?”
Thạch Giang nói: “Chỉ cần cậu đồng ý gia nhập Hiệp hội Võ thuật, ngay cả nhà họ Hoàng – một trong tám gia tộc quyền thế ở Yến Đô cũng không dám làm gì cậu đâu”.
Lời của Thạch Giang đã dẫn đến sóng to gió lớn.
Không ai ngờ Thạch Giang lại định lôi kéo Dương Thanh gia nhập Hiệp hội Võ thuật.
“Ý ông là tôi sẽ phải phục tùng Hiệp hội Võ thuật ư?”, Dương Thanh nhìn Thạch Giang với nét mặt kỳ lạ.
Thạch Giang gật đầu: “Hiệp hội Võ thuật có chi hội trên toàn thế giới, thực lực tổng hợp và địa vị không hề thua tám nhà quyền thế nhất Yến Đô chút nào, hơn nữa trong hiệp hội toàn cao thủ, vô cùng phù hợp với cậu đấy!”
“Cậu còn trẻ mà đã có thực lực mạnh mẽ như vậy, chỉ cần cậu gia nhập Hiệp hội Võ thuật, không đến mười năm, cậu sẽ có cơ hội tiến vào trung tâm quyền lực ở trụ sở chính của hiệp hội”.
“Đến khi đó, gái đẹp, tiền bạc, địa vị, quyền lực, cậu muốn gì cũng có hết!”
Thạch Giang nhìn Dương Thanh với vẻ thiết tha.
Nếu có thể lôi kéo Dương Thanh gia nhập Hiệp hội Võ thuật, chẳng những nắm giữ được cả Giang Bình mà hiệp hội còn có thêm một thanh niên đầy tiềm năng nữa.
Nếu có ngày Dương Thanh thực sự tiến vào trung tâm quyền lực của Hiệp hội Võ thuật, địa vị của lão ta cũng sẽ được nâng cao.
Người của các gia tộc quyền thế đều nhìn Dương Thanh với vẻ hâm mộ.
Họ tỏ vẻ sẵn lòng phục tùng Dương Thanh cũng chỉ vì hùa theo số đông, chứ họ thấy địa vị của Hiệp hội Võ thuật cao hơn nhiều.
Cho dù họ muốn gia nhập Hiệp hội Võ thuật thì cũng không đủ tư cách. Dương Thanh còn trẻ thế mà đã được mời, có thể tưởng tượng được họ đang hâm mộ anh đến đâu.
Trong lúc Thạch Giang tưởng Dương Thanh sẽ đồng ý gia nhập ngay, Dương Thanh bỗng lắc đầu: “Tôi không hứng thú!”
“Cậu nói gì cơ?”
Thạch Giang lập tức ngẩn người, cứ tưởng mình nghe nhầm.
Lão ta thừa nhận, Dương Thanh rất mạnh.
Nhưng theo lão ta thấy, cho dù Dương Thanh mạnh hơn nữa thì cũng chỉ có một mình mà thôi.
Trong Hiệp hội Võ thuật có rất nhiều cao thủ thực thụ, bất kỳ ai cũng có thể làm được chuyện mà hôm nay Dương Thanh làm.
Quan trọng nhất là Hiệp hội Võ thuật rất ít khi chủ động mời người ta gia nhập, rất nhiều người đã tốn bao công sức để được vào đây đấy.
Không ngờ Dương Thanh lại dám từ chối.
“Chi hội trưởng Giang, nếu cậu Thanh đã từ chối gia nhập Hiệp hội Võ thuật rồi thì ông cũng đừng lãng phí nước bọt nữa!”
Hàn Khiếu Thiên lạnh lùng nhìn Thạch Giang.
Đồng thời, ông cụ cũng thấy hơi tức giận.
Trong mắt ông cụ, Dương Thanh là Tướng quân bảo vệ biên giới phía Bắc Chiêu Châu, cũng chẳng khác gì thần linh.
Ngay cả vị trí hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật cũng không xứng với Dương Thanh ấy chứ.
Thạch Giang còn định ép Dương Thanh phục tùng, đúng là sỉ nhục.
“Không liên quan gì đến ông! Câm miệng cho tôi!”, Thạch Giang tức giận quát.
Lão ta vốn đã tức giận vì bị Dương Thanh từ chối, không ngờ Hàn Khiếu Thiên còn dám chõ mồm vào.
Hàn Khiếu Thiên nhíu mày, nhưng khi nhớ đến địa vị của Hiệp hội Võ thuật, ông cụ vẫn chọn im lặng.
“Dương Thanh, cậu đừng không biết điều, gia nhập Hiệp hội Võ thuật là vinh hạnh của cậu đấy!”, giọng Thạch Giang lạnh hẳn đi.
Theo lão ta thấy, nếu Dương Thanh không gia nhập Hiệp hội Võ thuật mà lão ta lại muốn nắm giữ Giang Bình, lão ta sẽ phải cướp nó từ tay Dương Thanh.
Thế nên, Dương Thanh chỉ có thể phục tùng hoặc đối địch với Hiệp hội Võ thuật chứ không còn lựa chọn nào khác.
“Cút!”
Dương Thanh sầm mặt, quát Thạch Giang.