“Tôi phải đi tiếp khách rồi, không tán gẫu với cậu nữa”.
Tiêu Chỉ Tinh vội vàng chạy đi, trước khi đi còn nói: “Phải rồi, nể tình là bạn cũ tôi nhắc nhở cậu một câu, Thành Mộng Hoan chỉ bán biệt thự cao cấp, giá khởi điểm đều từ 500 triệu trở lên”.
“Nếu cậu muốn mua biệt thự cao tầng có giá mấy chục nghìn một mét vuông thì tới chỗ khác mà mua”.
Tiêu Chỉ Tinh không tin Dương Thanh có thể mua nhà của Thành Mộng Hoan. Lời nói giống như đang khuyên nhủ nhưng giọng điệu tràn đầy chế giễu.
“Anh rể, phải công nhận khi xưa mắt anh kém thật đấy. Loại phụ nữ rác rưởi này mà anh cũng thích nổi”.
Sau khi Tiêu Chỉ Tinh rời đi, Tần Y thẳng thắn chê bai.
Dương Thanh bất lực lắc đầu: “Em tưởng anh tỏ tình với cô ta thật à?”
“Chẳng lẽ còn có ẩn tình gì khác sao?”
Tần Y lập tức nổi lên hứng thú.
Dương Thanh lo Tần Y sẽ kể cho Tần Thanh Tâm nghe chuyện mình tỏ tình, vội vàng kể lại: “Năm đó anh chỉ là một học sinh nghèo, chỉ tập trung học hành, sao có thể yêu đương được?”
“Không phải anh tỏ tình cô ta, mà là cô ta tỏ tình anh, bị anh từ chối. Cô ta thẹn quá hóa giận, không biết tìm được bức thư tình ở đâu ra đọc cho mọi người nghe, nói là anh viết, còn sỉ nhục anh là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga ở trước mặt mọi người”.
“Thì ra là vậy!”
Tần Y không hề hoài nghi Dương Thanh nhưng vẫn cười xấu xa nói: “Nếu anh không thành thật khai báo, em sẽ mách chị em đấy”.
Dương Thanh vội vàng xin xỏ: “Em gái ngoan của anh, anh nói thật mà. Em đừng hại anh đấy!”
“Được rồi, em không trêu anh nữa. Chúng ta mau chọn nhà cho anh Siêu đi”.
Tần Y cười nói.
Nhân viên bán hàng tên Mễ Tuyết vừa tiếp đón Dương Thanh và Tần Y vẫn yên lặng đứng cạnh chờ hai người trò chuyện.
Mặc dù lãng phí không ít thời gian nhưng cô ta vẫn mỉm cười chuyên nghiệp, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn.
“Biệt thự tốt nhất của các cô là cái nào?”
Tần Y biết quan hệ của Mã Siêu và Dương Thanh, cũng biết anh không thiếu tiền nên dứt khoát chọn biệt thự tốt nhất.
Mễ Tuyết hơi kinh hãi, vội vàng đáp: “Mời anh chị đi theo tôi. Trong sảnh lớn có bàn cát chứa mấy mô hình biệt thự view sông, để tôi dẫn anh chị đi xem”.
Mễ Tuyết rất chuyên nghiệp, một hơi giới thiệu hết mấy căn biệt thự độc lập lớn.
Mỗi căn đều rất đặc biệt, nhưng vẫn không khiến Dương Thanh hài lòng.
“Đây là biệt thự vườn à?”
Dương Thanh đột nhiên chỉ vào một chỗ trên bàn cát.
Mễ Tuyết gật đầu đáp: “Đây là căn biệt thự view sông đắt đỏ nhất đợt này của Thành Mộng Hoan”.
“Mặc dù có một sân vườn rất rộng nhưng kích cỡ biệt thự không khác gì mấy căn biệt thự tôi vừa giới thiệu”.
“Nhưng chính vì căn biệt thự này có sân vườn tương đối lớn nên giá bán cao gấp ba, tổng cộng lên tới một tỷ rưỡi”.
“Theo như trên mạng nói là quá lãng phí tiền bạc, tương đương dùng một tỷ mua một cái sân vườn”.
“Rất nhiều người biết được giá bán của căn biệt thự này đều lập tức từ chối, cá nhân tôi cũng không đề cử”.
Mễ Tuyết là một nhân viên bán hàng rất thành thật. Người khác bán nhà đều chỉ nói khoác về cái tốt, cô ta lại chủ động nói biệt thự không tốt.
“Không cần xem nữa, chọn căn này đi”.
Dương Thanh nói: “Cô dẫn chúng tôi đi xem trước, xem xong tôi sẽ chuyển khoản”.
Vừa nãy xem rất nhiều biệt thự nhưng sân vườn đều rất nhỏ.
Chỉ có căn biệt thự vườn này có sân vườn rất rộng, quả thực chính là một trang viên tư nhân cỡ nhỏ.