Chương 2797:
Dù không tìm thấy Phùng Tiểu Uyển và Tiểu Tĩnh An nhưng Dương Thanh đã thu hoạch được một hạt châu bí ẩn, chứa năng lượng mạnh mẽ. Tuy bây giờ vẫn chưa biết tác dụng của nó, nhưng điều có thể chắc chắn là hạt châu này nhất định là báu vật.
“Anh Thanh, xin lỗi, tôi không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy”.
Phùng Giai Di áy náy nói với Dương Thanh.
Dương Thanh hờ hững nói: “Không có gì phải xin lỗi cả. Cô cũng không biết chúng ta sẽ bị nhốt trong mật thất này mà”.
Sau đó, Dương Thanh lại hỏi: “Cô nghĩ nếu người tôi muốn tìm không phải ở trang trại Di Hòa thì còn có thể ở đâu nữa?”
Phùng Giai Di lắc đầu vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Quả thật tôi cũng biết một vài chỗ mà rất có thể người anh muốn tìm đang ở đó. Nhưng lúc nãy tôi đã liên lạc với bố tôi rồi. Ông ấy cũng đã tìm qua những chỗ đó, nhưng không hề tìm được người anh muốn tìm”.
Dương Thanh nhíu mày, nhấc cổ tay lên xem giờ, bây giờ đã là bốn giờ sáng, cách giờ hẹn với Mã Siêu một tiếng.
“Bởi vì vừa nãy chúng ta tiến vào mật thất, đã đánh rắn động cỏ, sợ là Phùng Chí Viễn đã dời người chúng ta muốn tìm đi đến nơi khác rồi”.
Sắc mặt Phùng Giai Di nghiêm nghị nói: “Tôi nghĩ, muốn tìm được bọn họ gần như là không có hy vọng. Bình thường Phùng Chí Viễn làm việc vô cùng cẩn thận. Rõ ràng ông ta biết hai người kia rất quan trọng với anh nên nên sẽ không để chúng ta dễ dàng tìm thấy bọn họ đâu”.
Dương Thanh nhất thời im lặng. Anh hiểu rõ ý của Phùng Giai Di, nhưng nếu không tìm được Phùng Tiểu Uyển và Tiểu Tĩnh An, Mã Siêu sẽ chịu ép buộc, cuối cùng chỉ đành thỏa hiệp với Phùng Chí Viễn.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Dương Thanh bỗng vang lên.
Hai người giật mình, mới bốn giờ sáng sao có người gọi điện cho Dương Thanh chứ?
Dương Thanh vừa nhìn là dãy số điện thoại xa lạ.
Sau khi điện thoại được nối máy, một giọng nói quen thuộc truyền từ loa tới: “Cậu Thanh, tôi nghe nói cậu đang tìm một người tên là Phùng Tiểu Uyển còn có cháu nội Tĩnh An của tôi?”
Sắc mặt Dương Thanh nhất thời sa sầm, bởi vì chủ nhân của giọng nói này không phải ai khác mà chính là bố của Mã Siêu – Phùng Chí Viễn.
Hôm nay hai người mới gặp nhau ở khách sạn, thế mà bây giờ mới bốn giờ sáng sao Phùng Chí Viễn lại gọi điện thoại cho anh? Hơn nữa còn hỏi thăm chuyện của Phùng Tiểu Uyển và bé Tĩnh An?
Dương Thanh còn chưa kịp đáp lại, liền nghe Phùng Chí Viễn nói: “Cậu Thanh, nếu cậu muốn tìm bọn họ vậy thì không cần phiền cậu đâu. Bầu giờ cháu nội tôi đang ở với tôi. Còn cô nhóc Phùng Tiểu Uyển kia cũng đã được tôi sắp xếp chỗ ở rồi. Cậu cứ yên tâm”.
Trong giọng nói của Phùng Chí Viễn không lộ ra bất kỳ vẻ mỉa mai nào, dường như chỉ đang tốt bụng nhắc nhở Dương Thanh.
Sững sờ vài giây, sắc mặt của Dương Thanh lập tức cực kỳ khó coi. Anh tìm cả đêm không tìm được gì, kết quả Phùng Chí Viễn chủ động gọi điện thoại tới nói người anh cần tìm đều nằm trong tay ông ta.
“Thì ra là như vậy, chả trách sao cháu tìm hoài cũng không thấy. Không biết liệu chú Viễn có thể nể mặt Mã Siêu mà giao Tiểu Uyển với Tĩnh An cho cháu không?”
Dương Thanh bình tĩnh hỏi, nào giống với hai kẻ địch đang đứng ở hai phía đối lập nhau chứ?
Phùng Chí Viễn cười hờ hững: “Việc này chẳng có gì bất tiện cả. Chỉ là lúc này cũng đã muộn, không tiện lắm. Như vậy đi, đợi sáng mai sau khi đại lễ sắc phong người thừa kế đời thứ ba của Mã Siêu kết thúc tôi sẽ giao người cho cậu, cậu thấy thế nào?”