Chương 390: Chỉ là sắt vụn
Ninh Thành Vũ run lên như cầy sấy, hắn muốn chạy trốn nhưng lại phát hiện mình không cách nào nhấc chân lên nổi.
Thấy Dương Thanh càng lúc càng đến gần mình, cuối cùng Ninh Thành Vũ cũng không chịu nổi áp lực từ Dương Thanh nữa, hắn run lên, ngồi phịch xuống đất.
Ngày hôm qua, khi nhìn thấy Dương Thanh ở bãi đỗ xe nhà họ Hàn, hắn còn tưởng Dương Thanh chỉ là một gã nghèo mạt rệp lái con xe Phanton rách nát mà thôi.
Trong tiệc mừng sinh nhật Hàn Phi Phi, hắn nghĩ mọi cách để chà đạp Dương Thanh.
Đặc biệt là khi Hàn Phi Phi thổ lộ rằng người cô ta thích chính là Dương Thanh trước mặt tất cả mọi người, hắn lại càng thêm tức tối không sao kiềm chế nổi.
Bị đuổi khỏi nhà họ Hàn trước mặt bao người, hắn đã bắt đầu nảy sinh ý định giết Dương Thanh, bèn sai Phùng Nghĩa Cần ra tay.
Hắn vốn cho rằng Phùng Nghĩa Cần có thể dễ dàng giết chết Dương Thanh, dẫu sao, bọn họ cũng quen tay làm mấy việc như thế này rồi.
Nhưng kết quả Phùng Nghĩa Cần lại bị giết, thi thể anh ta bị nhét vào cốp xe hắn lúc nào chẳng hay, thậm chí còn bị người ta quay lại.
Mãi đến khi Dương Thanh ra tay giết chết cao thủ mạnh nhất của nhà họ Ninh ngay trước mặt bao người, hắn mới ý thức được mình đã chọc giận nhân vật khủng bố đến thế nào.
Nếu hắn biết Dương Thanh lợi hại cỡ này thì có đánh chết hắn cũng không dám kiếm chuyện với anh.
Chỉ tiếc, hối hận thì cũng đã muộn!
“Mày đừng có quá đáng!”
Ninh Trí Viễn nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo.
Ông ta chẳng mấy quan tâm đến sự sống chết của Ninh Thành Vũ, đối với ông ta, Liễu Thanh có giá trị cao hơn Ninh Thành Vũ rất nhiều.
Nhưng các gia tộc lớn đứng đầu các thành phố của tỉnh Giang Bình đều có mặt ở đây, nếu để con cháu nhà mình bị giết Dương Thanh giết ngay tại đây thì sau này nhà họ Ninh của ông ta còn mặt mũi nào xưng hùng xưng bá ở Giang Bình nữa?
“Ninh Trí Viễn, ông thật đúng là không biết điều! Cao thủ mạnh nhất của nhà họ Ninh ông cũng đã bị cậu Thanh giết chết trong nháy mắt rồi, ông cho rằng mình có tư cách ngăn cản cậu ấy chắc?”
Quan Tuyết Tùng châm chọc nói.
Trần Hưng Hải cũng đắc ý nói thêm: “Chỉ là một con lợn ngu ngốc mà thôi, ngay cả việc mình mới chọc vào người nào cũng không biết, lại còn dám hùng hồn nói cậu Thanh quá đáng”.
Sắc mặt Ninh Trí Viễn đã cực kì khó coi, dĩ nhiên ông ta hiểu rõ, lời Quan Tuyết Tùng và Trần Hưng Hải nói rất có lý.
Nhưng dù vậy, ông ta cũng không thể khoanh tay trơ mắt nhìn Dương Thanh giết con cháu nhà họ Ninh được.
“Tao thừa nhận thực lực của mày rất mạnh, nhưng mày có thể mạnh đến độ tránh được súng đạn sao?”
Bỗng Ninh Trí Viễn nói, vẻ mặt trở nên dữ tợn.
Ông ta vừa dứt lời, một gã đàn ông trung niên khoác áo gió màu đen đang đứng sau lưng ông ta bỗng rút bàn tay vẫn đặt trong áo ra.
Một khẩu súng lục Colt xuất hiện trong tay ông ta, họng súng đen ngòm, chĩa thẳng vào đầu Dương Thanh.
“Tay súng thần, Đinh Tam!”
“Nghe đồn, Đinh Tam nổ súng, bách phát bách trúng!”
“Lần này, chỉ e cậu thanh niên kia không chạy được rồi!”
Vừa thấy gã trung niên mặc áo gió kia rút súng, cả hội trường ồ lên.
Đinh Tam thoạt nhìn chừng bốn mươi tuổi, mặc bộ áo gió dài màu đen, còn đeo chiếc kính gọng vàng.
Thật khó có thể hình dung, một tay súng thiện xạ bách phát bách trúng lại là một gã cận thị.
Bấy giờ, Đinh Tam bỡn cợt nhìn chằm chằm Dương Thanh, lên tiếng: “Tao khuyên mày chớ có cử động thêm nữa, chỉ cần ông chủ Ninh nói một câu thôi là tao tiễn mày về Tây Thiên luôn đấy!”
“Mày dám à!”
Quan Chính Sơn và Trần Hưng Hải lập tức nổi giận.
Hàn Khiếu Thiên cũng phẫn nộ ra mặt, quát lớn với Ninh Trí Viễn: “Ninh Trí Viễn, cậu đang đùa với lửa đấy!”
“Đùa với lửa à?”
Ninh Trí Viễn châm chọc chỉ vào Dương Thanh, giận dữ quát: “Kẻ đùa với lửa là nó, không phải tôi!”
“Trước mặt mọi người, nó dám giết người của Ninh Trí Viễn tôi, hiện giờ còn định giết cả con cháu nhà họ Ninh, chẳng lẽ tôi còn phải giương mắt nhìn, mặc cho nó giết?”
“Bất kể kẻ nào, dám khiêu chiến với uy nghiêm của nhà họ Ninh tôi thì chỉ còn một con đường chết!”
Có tay súng thần Đinh Tam bên cạnh, dường như Ninh Trí Viễn chẳng còn sợ gì.
Ông ta vô cùng khiếp sợ khi thấy Dương Thanh giết Liễu Thanh trong một tích tắc, nhưng thế thì đã sao?
Ông ta biết, có một số cao thủ đạt đến trình độ đỉnh cao của võ đạo, có thể bộc phát uy lực hủy diệt cực lớn trong nháy mắt, nhưng vẫn không cách nào tránh được vũ khí nóng.
Bao nhiêu năm qua, nhà họ Ninh của ông ta có thể vững chân trong danh sách ba gia tộc quyền thế nhất tỉnh lỵ đều dựa vào Liễu Thanh và Đinh Tam cả.
Một là cao thủ võ thuật, một là tay súng siêu hạng.
Tuy Liễu Thanh đã chết nhưng ông ta vẫn còn Đinh Tam.
So ra, ông ta vẫn coi trọng Đinh Tam hơn.
Lúc này Hoàng Chung vẫn thờ ơ ngồi trên vị trí chủ tọa.
Mọi việc hôm nay đều nằm trong tầm khống chế của ông ta, tuy thực lực của Dương Thanh không nằm trong dự liệu của ông ta nhưng cho tới lúc này vẫn chưa cần ông ta phải ra mặt.
Đối với ông ta, nhà họ Mạnh đã không còn giá trị lợi dụng, hiện chỉ xem xem nhà họ Ninh biểu hiện thế nào.
Nếu nhà họ Ninh có thể giải quyết vấn đề trước mắt, ông có có thể nâng đỡ nhà họ Ninh lên vị trí “vương tộc” của tỉnh Giang Bình.
Nếu nhà họ Ninh cũng thất bại, ông ta không ngại nâng đỡ một gia tộc nhỏ hơn trèo lên vị trí đó.
Theo ý ông ta, muốn chế tạo ra một “vương tộc” của tỉnh Giang Bình quả thật quá dễ dàng.
Nhưng trước đó, ông ta cần phải giải quyết mối phiền toái là Dương Thanh đã.
Mạnh Hồng Nghiệp cứ thấp thỏm bên cạnh Hoàng Chung, lòng cũng đã bắt đầu oán hận.
Giờ đây lão ta đã hoàn toàn đắc tội với Dương Thanh rồi, cho dù Hoàng Chung có lựa chọn vứt bỏ nhà họ Mạnh thì lão cũng chỉ có một con đường để chọn, đó là tiếp tục đi theo nhà họ Hoàng mà thôi.
Giờ khắc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào bóng dáng người thanh niên đứng giữa sảnh kia.
Cuối cùng Dương Thanh cũng dừng bước, nheo mắt nhìn chằm chằm vào Ninh Trí Viễn: “Cho ông một cơ hội tự chuộc tội, nếu ông tự tay giết Ninh Thành Vũ, tôi cho ông một con đường sống!”
“Ha ha ha ha”
Nghe Dương Thanh nói thế, Ninh Trí Viễn cười như điên. Cười đủ rồi, ông ta mới khinh thường nói: “Hình như mày nhầm một việc, hiện tại mạng sống của mày đang nằm trong tay tao, một câu của tao là đủ khiến mày chết không có chỗ chôn, vậy mà mày dám đe dọa tao?”
“Tao đã thấy nhiều kẻ cuồng vọng, nhưng chưa từng thấy kẻ nào cuồng vọng như mày. Dù thực lực của mày có mạnh hơn nữa thì cũng không mạnh hơn được súng đạn đâu nhỉ?”
“Giờ tao cũng chỉ cho mày một đường sống, quy phục nhà họ Ninh tao, tao có thể cho mày một tương lai sáng sủa!”
Ninh Trí Viễn ngạo nghễ nói.
Đúng là ông ta rất muốn lấy mạng Dương Thanh, nhưng Liễu Thanh vừa bị giết, bên cạnh ông ta còn thiếu một cao thủ võ đạo.
Nếu Dương Thanh có thể dễ dàng đánh chết Liễu Thanh như vậy thì đương nhiên thực lực cũng vượt xa Liễu Thanh rồi.
Nếu có thể thu phục Dương Thanh, nhà họ Ninh sẽ như hổ thêm cánh!
Họng súng lục đen ngòm của Đinh Tam vẫn chĩa thẳng vào đầu Dương Thanh, sẵn sàng đợi lệnh của Ninh Trí Viễn.
Hoàng Chung đang ngồi yên trên ghế, nghe thấy Ninh Trí Viễn nói thế, bất chợt hơi nhíu mày.
Ông ta đã nói với Ninh Trí Viễn, nếu nhà họ Mạnh thất bại, nhiệm vụ thống nhất tỉnh Giang Bình và giết chết Dương Thanh sẽ giao lại cho Ninh Trí Viễn.
Nhưng vừa rồi, Ninh Trí Viễn lại nói muốn thu nhận Dương Thanh.
Ninh Trí Viễn không phải kẻ ngu, từ lâu ông ta đã hiểu rõ, mình chỉ là một quân cờ trong tay Hoàng Chung, một quân cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Nếu đã vậy, vì sao ông ta còn phải nghe theo mọi mệnh lệnh của Hoàng Chung làm gì?
Đúng là tám gia tộc của Yến Đô rất mạnh, nhưng khu vực trung tâm của họ lại ở Yến Đô, nếu nhà họ Ninh của ông ta có thể trở thành “vương tộc” của tỉnh Giang Bình này, thì kể cả là tám gia tộc lớn của Yến Đô, ông ta cũng chẳng cần sợ.
Dương Thanh nghe Ninh Trí Viễn nói muốn mình quy phục ông ta thì sắc mặt lộ vẻ cổ quái, muốn Tướng quân Chiến Thần bảo vệ biên giới phía Bắc làm vệ sĩ, thử hỏi khắp Chiêu Châu này, kẻ nào có tư cách ấy?
“Xem ra, ông vẫn không biết trân trọng cơ hội sống mà tôi tặng cho ông rồi!”
Dương Thanh lắc đầu, mặt đầy bất đắc dĩ.
“Nói vậy, có nghĩa là mày từ chối quy phục tao?”
Ninh Trí Viễn nheo mắt lại: “Nếu đã thế, thì tao tiễn mày chặng đường cuối này vậy!”
Lời này chính là mệnh lệnh của ông ta cho Đinh Tam.
“Đoàng!”
Một thanh âm chói tai rít lên, vang vọng toàn bộ hội trường, mọi người đều kêu lên kinh hãi.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc nổ súng, Đinh Tam lại phát hiện Dương Thanh đã biến mất khỏi vị trí ban đầu, ông ta lập tức trợn tròn mắt.
“Sao… sao lại thế được?”
Danh hiệu “Tay súng thần” của ông ta đâu phải chỉ là hư danh.
Bao nhiêu năm qua, số người mất mạng dưới nòng súng của ông ta nhiều vô số, mà trong ổ đạn của ông ta luôn chỉ lắp một viên, đây là sự tự tin và niềm kiêu hãnh của “Tay súng thần”.
Ông ta chưa từng bắn trượt, nhưng lúc này, đạn của ông ta lại không tìm thấy mục tiêu.
Rõ ràng ông ta đã nhắm chuẩn vào Dương Thanh, nhưng Dương Thanh đã biến mất khỏi tầm mắt ông ta ngay khi ông ta nổ súng.
Đúng lúc này, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt chợt bao phủ toàn thân Đinh Tam, tóc gáy ông ta dựng đứng cả lên.
“Thứ đồ chơi này với tôi chỉ là sắt vụn mà thôi!”
Một giọng nói châm chọc bất chợt vang lên sau lưng Đinh Tam.