Chương 1300:
Mễ Tuyết van xin, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
“Mày hỏi cấp trên của mày ấy? Cậu ta ngủ với mày, đưa một triệu tệ cho chúng ta lẽ nào có vấn đề gì sao?”
Phạm Xuân Quyên la hét, không hề nể nang chút nào.
Các nhân viên đứng xem cũng nhìn sang Dương Thanh.
Tất cả đều biết rằng chính vì Mễ Tuyết đã tiếp đón Dương Thanh mới có thể một bước trở thành tổng giám đốc kinh doanh của bất động sản Thành Mộng Hoan.
Cho dù họ đều biết rõ, khi Dương Thanh đến chỗ Mễ Tuyết mua nhà, hai người mới chỉ là lần đầu gặp mặt, nhưng trong lòng họ vẫn còn nghi ngờ.
“Bà muốn một triệu tệ?”
Dương Thanh đột nhiên hỏi.
Phạm Xuân Quyên nghe thấy Dương Thanh nói vậy thì lập tức trả lời: “Vừa rồi cậu mới đánh tôi, còn phải bồi thường tổn thất về mặt tinh thần nữa, một triệu tệ sao đủ?”
“Vậy bà muốn bao nhiêu?”
Dương Thanh lạnh lùng hỏi.
Phạm Xuân Quyên mắt chợt sáng lên, bà ta buột miệng nói: “Hai triệu tệ! Chỉ cần cậu đưa cho tôi hai triệu tệ, sau này Mễ Tuyết sẽ là người phụ nữ của cậu, cho dù làm bồ nhí của cậu thì tôi cũng không có bất cứ ý kiến gì”.
Dương Thanh nhướng mày: “Nếu bà còn dám tùy tiện sỉ nhục Mễ Tuyết, bây giờ tôi sẽ cho bảo vệ đuổi bà ra ngoài ngay!”
Lúc này Phạm Xuân Quyên mới vội im lặng.
Mễ Tuyết nghe thấy Dương Thanh nói vậy liền biết ngay Dương Thanh muốn làm gì, cô ta rối trí và vội nói: “Anh Thanh, chuyện này vốn không liên quan gì đến anh, anh đừng nhúng tay vào, tôi có thể xử lý được!”
“Con ranh chết tiệt này ăn nói linh tinh cái gì thế? Nếu như cậu ta đã có quan hệ với mày rồi thì chuyện của mày sao có thể không liên quan gì đến cậu ta được chứ?”
Phạm Xuân Quyên vội nói, thấy Dương Thanh nhìn mình chằm chằm bà ta mới ngậm miệng lại.
“Thế này đi, tôi đưa cho bà ba triệu tệ. Nhưng từ nay về sau cả nhà bà không được phép quấy rầy cuộc sống của Mễ Tuyết nữa. Chỉ cần bà đồng ý, bây giờ tôi sẽ đưa tiền cho bà!”
Dương Thanh đột nhiên nói.
“Năm triệu, chỉ cần cậu đưa cho tôi năm triệu, về sau chuyện gia đình của chúng tôi sẽ không liên quan gì đến Mễ Tuyết nữa, chúng tôi cũng sẽ không bao giờ quấy rầy nó nữa”.
Ánh mắt Phạm Xuân Quyên sáng lên, mặt đầy vẻ mong đợi.
Nếu không phải để tâm đến cảm nghĩ của Mễ Tuyết, chỉ dựa vào việc họ đã chèn ép Mễ Tuyết bao nhiêu năm nay thôi cũng đủ lý do để Dương Thanh tiêu diệt cả nhà họ rồi.
“Anh Thanh, đừng mà!”
Khi Mễ Tuyết nghe thấy ba triệu, cô ta sắp khóc đến nơi.
Cô ta biết Dương Thanh rất giàu, ngay cả biệt thự một tỷ rưỡi anh cũng nói mua là mua liền, hơn nữa còn không cần một đồng chiết khấu nào.
Chỉ là cô ta đã nợ Dương Thanh quá nhiều rồi, nếu còn để Dương Thanh trả thay mình ba triệu tệ nữa thì cả đời này cô ta không thể trả hết được ân tình cho Dương Thanh.
“Được!”
Phạm Xuân Quyên sợ rằng Dương Thanh bị Mễ Tuyết thuyết phục sẽ đổi ý nên bà ta lập tức đồng ý ngay: “Đây là thẻ ngân hàng của tôi. Cậu chuyển ba triệu tệ vào thẻ này, tôi sẽ rời đi ngay và hứa rằng sẽ không bao giờ quấy rầy Mễ Tuyết nữa”.
Dương Thanh không chút do dự, anh lấy ngay điện thoại di động ra và chuyển ba triệu triệu tệ qua Internet banking cho Phạm Xuân Quyên.
Khi nhìn thấy con số ba triệu tệ đến tài khoản, Phạm Xuân Quyên như phát điên lên.
Cuộc đời bà ta chưa từng thấy năm trăm nghìn tệ bao giờ, bây giờ có ngay ba triệu tệ đủ để biết bà ta kích động đến như thế nào.
“Từ nay về sau Mễ Tuyết không liên quan gì đến nhà bà nữa. Nếu để tôi biết bà lại dám quấy rối Mễ Tuyết, đừng trách tôi không khách sáo!”