Chương 665:
Vũ Văn Bân dang tay ra, mỉm cười: “Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi, nếu mấy người nghĩ tôi đang châm ngòi thì cũng không sao hết”.
Tống Hoa Vỹ không nói gì, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.
Việc Dương Thanh làm đã khiến cả hắn lẫn nhà họ Tống mất mặt.
Nhưng nếu ra tay với Dương Thanh thật, liệu cao thủ mà hắn dẫn tới đây có đối phó được không?
Tuy hắn biết Dương Thanh là con rơi của gia tộc Vũ Văn, nhưng cũng không ngu tới mức nghĩ Dương Thanh chỉ là một người lính vừa xuất ngũ.
Anh đã giết cao thủ tới thi đấu giúp Tống Hoa Đông và Tống Hoa Đông chỉ bằng một cú đá.
Sao người như thế có thể tầm thường được?
“Tôi sẽ cho cậu biết hậu quả khi đắc tội với nhà họ Tống là gì trên sàn đấu!”
Đúng lúc này, cao thủ mặc áo vải bên cạnh Tống Hoa Vỹ chợt nói.
“Nếu cậu là đàn ông thì gặp trên sàn đấu!”, Tống Hoa Vỹ cũng tìm được bậc thang đi xuống, bèn đe dọa Dương Thanh rồi dẫn người rời đi.
Dương Thanh không để ý đến sự uy hiếp của đối phương, chỉ híp mắt nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Bân: “Lần trước tao chưa giết mày, mày tưởng hôm nay mày sẽ sống tiếp được chắc?”
Trước ánh mắt hung tợn của Dương Thanh, Vũ Văn Bân không khỏi run rẩy, tức giận nói: “Nếu đang ở ngoài kia, chắc tao sẽ bị câu nói này của mày dọa, nhưng mày muốn giết tao ở club Hoàng Kim á, nằm mơ đi!”
Anh ta vốn muốn xem trận đấu giữa Tống Hoa Vỹ và Dương Thanh, không ngờ Tống Hoa Vỹ lại chạy mất.
“Thế ư?”
Dương Thanh hơi nhếch môi, mỉm cười hài hước.
Lão già mặc sườn xám nam lập tức tiến lên một bước, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Tôi dám cam đoan, chỉ cần cậu ra tay ở đây, cậu sẽ chết không có chỗ chôn đấy!”
“Ông đang đe dọa tôi đấy à?”
Dương Thanh cười.
Ngay sau đó, bóng anh bỗng nhoáng lên, lập tức tới trước mặt Vũ Văn Bân.
“Bốp!”
Anh tóm cổ Vũ Văn Bân rồi nhấc bổng anh ta lên trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
Vào giờ phút này, trong mắt lão già mặc sườn xám nam tràn ngập vẻ kinh hãi.
Lão ta từng đánh với Dương Thanh, đương nhiên cũng biết Dương Thanh rất mạnh. Nhưng lão ta không ngờ anh có thể bắt giữ Vũ Văn Bân ngay trước mắt lão ta.
Khi đánh với lão già mặc sườn xám nam lần trước, Dương Thanh vẫn chưa dốc toàn lực, anh thả họ đi cũng vì Vũ Văn Bân biết bí mật của mẹ anh.
“Bây giờ Vũ Văn Bân sống hay chết đều do ý muốn của tôi, ông làm gì được tôi nào?”
Dương Thanh khinh miệt nhìn lão già kia, lạnh lùng hỏi.
Hầu hết mọi người đều nhìn về phía Dương Thanh, dù sao anh cũng vừa giết một người thuộc dòng chính nhà họ Tống.
Bây giờ, sống chết của một người khác thuộc dòng chính của tám nhà quyền thế ở Yến Đô cũng đang nằm trong tay anh, chẳng lẽ anh định giết người tiếp à?
Vũ Văn Bân cảm thấy vô cùng nhục nhã, bị Dương Thanh xách lên trước mặt nhiều người như thế, đúng là sỉ nhục.
“Cậu đừng manh động!”, lão già mặc sườn xám nam không dám khiêu khích Dương Thanh, nghiêm nghị nói.
Cùng lúc đó, mấy hơi thở mạnh mẽ đang ẩn náu trong club Hoàng Kim cũng nhắm vào Dương Thanh.
Vũ Văn Bân bị Dương Thanh tóm cổ, cảm thấy rất ngạt thở, nỗi sợ với cái chết khiến anh ta vô cùng hối hận.
Nếu vừa nãy anh ta không tới khiêu khích, có phải sẽ không xảy ra chuyện này không?
Nhưng hối hận cũng muộn rồi.
Anh ta liều mạng giãy giụa nhưng vẫn không ăn thua.
Những người biết thân phận của Vũ Văn Bân đều cảm thấy Dương Thanh điên rồi.
Anh vừa giết Tống Hoa Đông, giờ lại định ra tay với Vũ Văn Bân.
Hai người này đều đến từ tám nhà quyền thế bậc nhất Yến Đô đấy!
Tống Hoa Nghĩa và Tống Hoa Nhã cũng sững sờ, việc Dương Thanh giết Tống Hoa Đông đã nằm ngoài dự đoán của họ, giờ anh còn định ra tay với Vũ Văn Bân nữa.
“Vũ Văn Bân, mày cũng biết tao muốn gì rồi đấy. Trước khi giải đấu kết thúc, nếu mày không cho tao biết câu trả lời thì tối nay chính là ngày chết của mày!”
Dương Thanh không quan tâm đến bất cứ ai, chăm chú nhìn Vũ Văn Bân đang điên cuồng giãy giụa, cho anh ta cơ hội cuối.
Anh nói rồi tiện tay ném, Vũ Văn Bân lập tức bay xa mấy mét như rác rưởi, ngã rầm xuống đất.