Dương Thanh biết Tần Thanh Tâm rất coi trọng Tô San. Nhưng càng như vậy, anh càng thấy mâu thuẫn, không biết đối mặt với Tô San kiểu gì.
Anh biết rõ Tô San có ý xấu, nhưng Tần Thanh Tâm lại rất coi trọng người bạn này.
Nhưng ngoại trừ có ý đồ với mình, Tô San chưa từng làm gì có lỗi với Tần Thanh Tâm.
Anh quyết định tạm thời bỏ qua cho Tô San. Chỉ cần cô ta không làm hại Tần Thanh Tâm, anh có thể coi như không có gì xảy ra.
Ăn cơm xong, Dương Thanh vẫn đi tìm Tần Y. Anh gõ cửa vài cái, Tần Y gắt gỏng hỏi: “Làm gì đấy?”
“Dì út, cháu biết sai rồi mà. Trừ mẹ và dì, những người phụ nữ khác đều là người ngoài”, Tiêu Tiêu nói.
Tiêu Tiêu vẫn giỏi nhất. Trong phòng lập tức truyền ra tiếng bước chân.
“Lạch cạch”, cửa mở ra, Dương Thanh lập tức chen vào.
“Dương Thanh!”
Tần Y giật mình hô lên, lập tức quát lớn: “Anh mau cút ra ngoài cho tôi!”
“Tần Y, em đừng đuổi anh. Anh muốn nói chuyện với em”.
Dương Thanh vội vàng nói.
Tiêu Tiêu bị bố lấy ra làm lá chắn đã chạy tới chỗ mẹ.
“Tôi không ngờ anh hèn hạ như vậy, đến cả con gái cũng lợi dụng được”.
Tần Y khinh bỉ nói, không đuổi người nữa.
Dương Thanh mỉm cười ngồi xuống sofa, liếc mắt nhìn màn hình máy tính: “Em dạn gan thế, dám trốn trong phòng xem phim ma một mình”.
Tần Y trợn mắt nói: “Ai cần anh lo!”
Dứt lời, cô ta hậm hực tắt máy tính, lạnh giọng nói: “Nếu anh tới khuyên tôi đừng so đo với ả trà xanh kia thì khỏi, mau cút ra ngoài đi!”
Có thể thấy Tần Y rất ghét Tô San.
“Em yên tâm, anh không tới để khuyên em”.
Dương Thanh cười nói.
Tần Y sững sờ hỏi: “Thế anh tìm tôi làm gì?”
“Tô San quá giảo hoạt. Anh không muốn Tâm tiếp tục qua lại với cô ta”.
Dương Thanh nghiêm túc nói.
Tần Y trợn tròn mắt, không ngờ Dương Thanh lại nói vậy.
“Anh rể, anh thực sự nghĩ vậy sao?”, Tần Y vội vàng hỏi.
Dương Thanh gật đầu đáp: “Anh coi em như em gái, đương nhiên sẽ không lừa em”.
Nhưng ngoại trừ có ý đồ với mình, Tô San chưa từng làm gì có lỗi với Tần Thanh Tâm.
Anh quyết định tạm thời bỏ qua cho Tô San. Chỉ cần cô ta không làm hại Tần Thanh Tâm, anh có thể coi như không có gì xảy ra.
Ăn cơm xong, Dương Thanh vẫn đi tìm Tần Y. Anh gõ cửa vài cái, Tần Y gắt gỏng hỏi: “Làm gì đấy?”
“Dì út, cháu biết sai rồi mà. Trừ mẹ và dì, những người phụ nữ khác đều là người ngoài”, Tiêu Tiêu nói.
Tiêu Tiêu vẫn giỏi nhất. Trong phòng lập tức truyền ra tiếng bước chân.
“Lạch cạch”, cửa mở ra, Dương Thanh lập tức chen vào.
“Dương Thanh!”
Tần Y giật mình hô lên, lập tức quát lớn: “Anh mau cút ra ngoài cho tôi!”
“Tần Y, em đừng đuổi anh. Anh muốn nói chuyện với em”.
Dương Thanh vội vàng nói.
Tiêu Tiêu bị bố lấy ra làm lá chắn đã chạy tới chỗ mẹ.
“Tôi không ngờ anh hèn hạ như vậy, đến cả con gái cũng lợi dụng được”.
Tần Y khinh bỉ nói, không đuổi người nữa.
Dương Thanh mỉm cười ngồi xuống sofa, liếc mắt nhìn màn hình máy tính: “Em dạn gan thế, dám trốn trong phòng xem phim ma một mình”.
Tần Y trợn mắt nói: “Ai cần anh lo!”