Chương 1860:
Vương Chiến vội vả tỏ thái độ: “Cậu Thanh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không để lộ chuyện này cho bất cứ ai đâu”.
Dương Thanh gật đầu, đương nhiên anh rất tin tưởng Vương Chiến, bằng không anh sẽ không hỏi Phùng Tiểu Uyển về chuyện này ngay trước mạt Vương Chiến.
Anh Thanh, rốt cược anh đã uống phải thứ gì vậy? Vì sao có thể lại thay đổi lớn đến thế?”
Phùng Tiểu Uyển bổng nghiêm túc hỏi, dưới vẻ nghiêm nghị là nỗi lo lắng vô vàn.
Dương Thanh không hề giấu giếm, anh kể lại toàn bộ sự việc liên quan tới liều thuốc hoàn mỹ cho Phùng Tiểu Uyển.
Nghe Dương Thanh nói xong, Phùng Tiểu Uyển dại mặt ra, hỏi: “Anh Thanh, nói vậy có nghĩa là thể chất của anh đã hoàn toàn bị cải tạo?”
Dương Thanh gật đầu: “Có lẽ vậy! Chẳng phải em cũng vừa nói, thể chất của anh đã có thay đổi rất lớn đó sao? Tự anh cũng cảm nhận được, các cấp độ của thân thể đã tăng lên khá nhiều”.
“Nếu chỉ có những thay đổi này, anh đã không phải lo lắng gì nhiều, nhưng vấn đề hiện nay là thể chất của anh vẫn đang tiếp tục được cải tạo, mà anh không rõ rốt cuộc khi nào mới dừng”.
“Sau này liệu có ảnh hưởng gì đến nền tảng võ thuật của anh không, anh cũng không biết”.
Vương Chiến đứng bên nghe đã sợ ngây ra, mặc dù lão ta từng là cao thủ của Hoàng tộc họ Long nhưng cũng chưa từng nghe nói đến chuyện có kẻ có thể làm biến đổi thể chất người khác.
Phùng Tiểu Uyển im lặng nghe, sắc mặt tràn đầy lo âu và căng thẳng, lát sau mới lên tiếng: “Anh Thanh, anh yên tâm, nhất định em sẽ nghĩ ra cách để chữa cho anh”.
Dương Thanh cười khổ: “Tiểu Uyển, anh thì không sao, dù lâm vào tình trạng này sẽ khiến nền tảng võ thuật của anh bị thương tổn nhưng chí ít có thể duy trì cảnh giới võ thuật hiện tại của anh, chỉ cần cảnh giới võ thuật không yếu đi thì không thành vấn đề”.
Ngoài miệng Dương Thanh nói nhẹ nhàng là thế nhưng Vương Chiến biết, đối với bất kì cao thủ võ thuật nào, chuyện nền tảng võ thuật bị tổn thương luôn là một đả kích cực kì trầm trọng.
Tuy không phải là người học võ nhưng Phùng Tiểu Uyển cũng hiểu được vấn đề này, gương mặt xinh xắn của cô ta cực kì nghiêm nghị.
“À phải rồi, Tiểu Uyển, em đã trị liệu cho Long Thiên Vũ chưa?”
Dương Thanh đột nhiên đổi đề tài.
Trước đó, Long Thiên Vũ từng quỳ xuống xin lỗi anh, nhưng quan trọng hơn là, chính Vương Chiến cũng đã cầu xin Dương Thanh để Phùng Tiểu Uyển ra tay cứu Long Thiên Vũ.
Nghe Dương Thanh hỏi đến chuyện Long Thiên Vũ, ánh mắt Vương Chiến thoáng lóe lên kích động, quay sang nhìn Phùng Tiểu Uyển theo bản năng.
“Từ sau khi bọn họ rời khỏi đây thì không thấy quay lại nữa, em cũng chưa hề chữa trị cho anh ta”.
Phùng Tiểu Uyển nói.
“Nếu thế, Chiến tiền bối, ông liên lạc với Long Thiên Vũ thử xem, bảo anh ta tới đây đi!”
Dương Thanh nhìn sang nói với Vương Chiến.
“Cảm ơn cậu Thanh! Cảm ơn Tiểu Uyển! Tôi sẽ liên lạc với Long Thiên Vũ ngay đây!”
Vương Chiến vội vàng cảm ơn, sau đó gọi điện cho Long Thiên Vũ luôn.
Chốc lát sau, Vương Chiến đã kết thúc cuộc gọi, cười nói: “Long Thiên Vũ biết cậu Thanh đã đồng ý để Tiểu Uyển tiến hành trị liệu thì kích động ghê lắm, nói là sẽ tới ngay đấy”.
Chưa đến hai mươi phút sau, một chiếc xe dừng trước cửa phòng khám Ái Dân, Long Thiên Vũ được hai gã cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ đưa vào trong.
Hôm nay hắn ta phải ngồi xe lăn tới đây, không thể tự đứng dậy.
“Cậu Thanh, cảm ơn cậu! Thần y Phùng, cảm ơn cô! Ông Chiến, cảm ơn ông!”
Vừa vào phòng khám Ái Dân, Long Thiên Vũ đã kích động và cảm kích nói.
Lúc này, sắc mặt hắn ta vô cùng tiều tụy, đâu còn vẻ oai phong của một người cháu đích tôn Hoàng tộc họ Long nữa.
“Long Càn, Long Khôn đâu?”
Vương Chiến thấy chỉ có hai cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ đi theo Long Thiên Vũ thì thoáng nhướng mày, mặt lộ vẻ không vui.
Long Thiên Vũ cười khổ lắc đầu, nói như tự giễu: “Nay tôi chỉ là một thứ đồ bỏ mất đi năng lực chiến đấu, đã chẳng còn chút giá trị gì với Hoàng tộc họ Long, Hoàng tộc họ Long sao có thể để hai cao thủ Thần Cảnh bảo vệ tôi chứ?”