Ông cụ cũng muốn theo Dương Thanh đến Yến Đô lắm chứ, nhưng năng lực của Hàn Diệp không đủ, ông cụ sợ nhà họ Hàn sẽ gây thêm phiền phức cho Dương Thanh.
Dương Thanh nhìn Hàn Diệp với vẻ cảm khái: “Làm gì có ai không mắc sai lầm? Biết sửa sai mới là đáng quý nhất! Nếu ông đã muốn đưa nhà họ Hàn lên tầm cao mới, tôi sẽ cho ông cơ hội!”
Hàn Diệp bỗng sáng mắt lên, mừng rỡ nói: “Cậu Thanh đồng ý cho tôi theo cậu đến Yến Đô ạ?”
Dương Thanh mỉm cười, gật đầu rồi nhìn Hàn Khiếu Thiên: “Ông chủ Hàn cứ yên tâm, ở Yến Đô, cho dù nhà họ Hàn chọc thủng trời thì tôi cũng có thể vá lại! Nhà họ Hàn cũng chuẩn bị chuyển sản nghiệp của gia tộc tới Yến Đô đi!”
Hàn Khiếu Thiên biết rõ Dương Thanh làm thế vì nể mặt mình, ông cụ vô cùng cảm động, bỗng thấy hơi nghẹn ngào, chỉ có thể liên tục gật đầu để đáp lại.
Quan Chính Sơn cũng mỉm cười: “Nhà họ Trần đã đứng vững ở Yến Đô trước chúng ta, chúng ta không thể trở thành vướng bận của cậu Thanh được!”
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Dương Thanh bỗng vang lên.
“Anh rể, anh mau tới cứu em và chị với!”
Vừa nối máy, tiếng cầu cứu hoảng hốt của Tần Y đã vang lên.
Dương Thanh nghe được tiếng cầu cứu của Tần Y thì đứng phắt dậy, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Nói cho anh biết, bọn em đang ở đâu?”
“Karaoke Thời Gian Tuyệt Vời!”
Tần Thanh Tâm vừa dứt lời, anh đã nghe “rầm” một tiếng như tiếng cánh cửa bị phá, sau đó điện thoại cũng bị cúp.
Chờ tới lúc Dương Thanh gọi lại cho Tần Y thì không ai nghe máy.
“Cậu Thanh, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên đều đuổi theo và cùng hỏi.
“Ai biết karaoke Thời Gian Tuyệt Vời ở đâu không?”
Dương Thanh hỏi.
“Cậu Thanh, tôi biết!”
Quan Tuyết Tùng vội nói.
“Đi với tôi!”
Dương Thanh không có thời gian giải thích, chộp lấy cánh tay của Quan Tuyết Tùng. Anh ta còn chưa hoàn hồn, đã bị anh kéo mạnh về phía trước.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên nhìn thấy Dương Thanh dẫn Quan Tuyết Tùng đi, hai người liếc nhìn nhau, đều thấy vẻ nghiêm trọng trong mắt đối phương.
Trong ấn tượng của bọn họ, từ trước đến nay Dương Thanh đều rất bình tĩnh, hình như không có chuyện gì có thể làm anh hoảng loạn.
Nhưng ngay vừa nãy, Dương Thanh giống như một con thú hoang điên cuồng. Chắc chắn có người đã chạm đến giới hạn cuối cùng của anh thì anh mới như vậy.
“Vừa rồi, cậu Thanh hỏi Karaoke Thời Gian Tuyệt Vời ở đâu. Hay chúng ta dẫn người đi trợ giúp luôn?”
Hàn Diệp hỏi.
“Được, chúng ta dẫn người tới luôn!”
Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn lập tức quyết định.
Cùng lúc đó, Dương Thanh được Quan Tuyết Tùng dẫn đường, lái chiếc Phaeton bản giới hạn được đặt riêng với tốc độ cao nhất, chiếc xe lao nhanh trên đường như một cơn lốc.
Cả đoạn đường, Quan Tuyết Tùng nắm thật chặt lấy tay vịn trong xe, gương mặt tái nhợt.
Anh ta có ảo giác, mình không phải đang ngồi trong ô tô mà trong máy bay.
Lúc này, chiếc Phaeton lại có tốc độ nhanh như máy bay trong trạng thái cất cánh, quan trọng là trên đường có rất nhiều xe nhưng kỹ thuật lái xe của Dương Thanh cực tốt. Chiếc xe này ở trong tay anh lại chẳng khác nào món đồ chơi, bị anh khống chế hoàn toàn.
Có nhiều lần anh ta thấy chiếc xe sắp va vào chiếc xe khác, Dương Thanh đều có thể tránh được đặc biệt chính xác.
Trong một phòng VIP nhỏ ở Thời Gian Tuyệt Vời.
Lúc này, Tần Thanh Tâm và Tần Y đang ôm nhau và vô cùng sợ hãi.
Mà ở dưới chân hai người còn có một người đàn ông trung niên đầm đìa máu.
Dù vậy, người đàn ông trung niên vẫn giãy giụa từ dưới đất bò dậy, cản trước mặt hai người phụ nữ, cầm một con dao găm trong tay và nghiến răng nghiến lợi nhìn ông già mặc áo vải trước mặt.