Có lẽ người khác không biết người này là ai, nhưng bọn họ lại biết rõ sự đáng sợ của người này.
Thiên Tôn là người đứng đầu Thiên Bảng, chiếm giữ vị trí đầu Thiên Bảng suốt 20 năm.
Ông ta còn có một thân phận khác, đó là thủ lĩnh cấm quân Long quốc.
Cấm quân là một lực lượng vực kỳ thần bí bảo vệ quốc chủ, vẫn luôn ẩn giấu trong hoàng cung, chưa bao giờ ra mặt, nghe đồn thực lực thấp nhất là Thiên cảnh, mà Thiên Tôn lại là thủ lĩnh cấm quân.
“Thiên Tôn, không ngờ ông cũng xuất hiện.”
Long Ngạo nhìn Thiên Tôn, cười nói.
“Không biết như vậy cậu đã vừa lòng chưa?”
Quốc chủ Long quốc nhìn Diệp Phàm, nói.
“Ông giết năm người kia vì muốn tôi buông tha hắn ta?”
Diệp Phàm chỉ vào Quân Lăng Thiên, lạnh nhạt nói.
“Hắn không thể chết được.”
Quốc chủ Long quốc gật đầu.
“Nếu tôi muốn giết hắn thì sao?”
Diệp Phàm nói.
“Đệ tử nhà họ Quân chúng ta là người ngươi muốn giết là giết?”
Đột nhiên một âm thanh lạnh băng vang lên, phía xa hơn một ngàn người xuất hiện.
Cầm đầu là một người đàn ông cầm kiếm, tản ra hơi thở đáng sợ, thực lực của ông ta đã đạt đến Bán Bộ Vương cảnh.
Bán Bộ Vương cảnh, chỉ kém nửa bước thì có thể bước vào Vương cảnh.
Đạt đến cảnh giới này, trừ khi cao thủ Vương cảnh chân chính ra tay, nếu không không ai có thể làm gì được.
“Người nhà họ Quân đến, mày chết chắc rồi.”
Quân Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
“Hôm nay không ai có thể cứu được mày.”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Dám động đến đệ tử nhà họ Quân, thật to gan.”
Người đàn ông cầm đầu kia chỉ kiếm vào Diệp Phàm, quát lớn, hơn ngàn người sau ông ta cùng rút kiếm ra, tản ra khí thế lạnh băng quyết đoán.
“Dám động đến đệ tử của Tiêu Thiên Sách này, lá gan không nhỏ.”
Giây tiếp theo, một tiếng nổ to lớn vang dội vang lên trong căn cứ chiến bộ.
Lúc này ngoài căn cứ, vô số tiếng bước chân dày nặng truyền đến.
Chỉ trong nháy mắt, hàng ngàn hàng vạn chiến sĩ xuất hiện, liếc mắt một cái nhìn không thấy cuối.
Dẫn đầu đám chiến sĩ này là một người đàn ông mặc chiến giáp trắng, tay cầm trường kiếm, cả người tản ra chiến ý ngập trời, giống như một chiến thần.
Người này chính là chiến thần Thiên Sách, Lục sư phụ của Diệp Phàm, Tiêu Thiên Sách.
Thấy Tiêu Thiên Sách xuất hiện, đa số những người ở đây đều biến sắc, vẻ mặt khiếp sợ.
Bọn họ không ngờ chiến thần Tiêu Thiên Sách mất tích mười mấy năm lại cường thế trở về.
“Lục sư phụ!”
Diệp Phàm kêu lên.
Đặc biệt khi hắn nhìn thấy các quân đoàn trưởng quân Thiên Sách đứng sau đối phương thì càng thêm kích động.
“Không phải quân Thiên Sách đã…”