Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảnh khắc nhìn thấy người nọ, tới cả đầu lĩnh Lưu Ly Quốc cũng không kiềm được mà run rẩy, toàn bộ thần kinh trên người căng lên như dây đàn vì cảm nhận được rằng đang có nguy hiểm cực lớn lại gần.

"Tránh ra!"

Đầu lĩnh của Lưu Ly Quốc hét lớn, không chút do dự mà tung đòn đánh về phía đối phương.

Ầm!

Người mặc chiến phục vung quyền đánh trả, đấm bay tên đầu lĩnh Lưu Ly Quốc ra xa mấy mét, quả bom trong tay cũng rơi xuống, bị người mặc chiến phục kia bắt được!

Khụ!

Đầu lĩnh Lưu Ly Quốc nằm vật ra đất, phun ra một vũng máu, vẻ mặt khó coi cực kỳ.

"Đi chết hết đi!" Ngay sau đó, gã há miệng quát lớn, rồi nhanh tay lấy ra một ống tiêm, tiêm thứ chất lỏng đựng bên trong vào cơ thể.

Khi chất lỏng từ từ chảy vào cơ thể, bắp thịt trên người gã cũng dần nở ra, mặt mày vặn vẹo trông rất dữ tợn, miệng há lớn phát ra tiếng gầm chói tai. Sau đó, từ người gã bỗng tỏa ra khí thế đáng sợ vô cùng, thực lực cũng tăng nhanh chóng mặt, ngay giây sau đã tiến vào hàng ngũ Thiên Cảnh!

Hừm!

Cảnh tượng trước mặt khiến ánh mắt của người đàn ông mặc chiến phục tối đi, để lộ vẻ nặng nề, nghiêm trọng.

Ầm!

Sau khi xảy ra biến dị, đang lúc người Lưu Ly Quốc kia chuẩn bị ra tay, bỗng bị một cú đấm đấm xuyên từ sau lưng ra phía trước ngực.

Nét mặt của gã cứng đờ…

Bùm!

Ngay giây sau, thân thể gã chia năm xẻ bảy, biến thành một đống thịt cụt tay thiếu chân rơi lả tả xuống đất.

Và chủ nhân của cú đấm này chính là Diệp Phàm.

Về phần đầu lĩnh của sáu nước kia đều đã bị hắn giết sạch.

"Cảm ơn anh!" Người đàn ông mặc chiến phục ngước mắt nhìn Diệp Phàm chằm chằm, không quên mở miệng cảm tạ.

"Anh là ai?" Diệp Phàm liếc nhìn đối phương.

"Đội trưởng Chiến Lang thuộc đại đội đặc chủng số một của chiến khu Tây Bộ!" Chiến Lang hiên ngang trả lời Diệp Phàm.

"Thực lực của anh không tệ chút nào!" Diệp Phàm nhìn đối phương, bình tĩnh đáp.

Bịch bịch bịch!

Đúng lúc này, nhóm Hắc Uyên xông tới.

"Mọi chuyện thế nào?" Hắc Uyên hỏi.

"Yên tâm, giải quyết xong rồi!" Diệp Phàm nói thẳng.

"Lần này là do chiến khu Tây Bộ bọn tôi làm ăn tắc trách, không thể phát hiện âm mưu của quân địch đúng lúc, chiến khu Tây Bộ chúng tôi sẽ báo cáo chuyện này lên Long Soái để xin được xử phạt!" Chiến Lang mở miệng bảo.

"Lần này cũng là một lời cảnh báo cho chúng ta, ngày liên minh tám nước chinh phạt Trung Quốc sắp tới rồi!" Hắc Uyên nghiêm mặt nói.

"Nếu họ không sợ chết thì cứ việc tới!" Diệp Phàm bày ra vẻ mặt khinh bỉ.

Sau đó, đoàn người cùng nhau đi ra ngoài.

"Báo đại nhân, tên này là Quân Đao thuộc chiến bộ Trung Quốc, lúc trước chính gã là kẻ đã lừa bọn tôi mở cổng căn cứ, tạo điều kiện cho quân của kẻ địch xông vào!"

Bấy giờ, người phụ trách trong căn cứ áp giải một người tới trước mặt họ, người đó chính là Quân Đao. Có điều trông Quân Đao lúc này chẳng mấy tỉnh táo, vẻ mặt mơ màng, thẫn thờ!

"Quân Đao? Sao anh ta lại…" Hắc Uyên ngạc nhiên nhìn Quân Đao.

"Quân Đao của chiến bộ lại là kẻ phản bội ư?" Chiến Lang lạnh lùng hỏi.

"Anh ta không làm phản đâu, chỉ là bị người khác khống chế tâm trí mà thôi!" Diệp Phàm quan sát Quân Đao một lúc rồi nói.

"Bị khống chế tâm trí sao?" Mọi người sửng sốt.

Đúng lúc này, Diệp Phàm lấy ra một cây châm, rồi ghim lên đầu Quân Đao một cách dứt khoát, sau đó nhẹ nhàng xoay châm, trên mặt Quân Đao cũng dần để lộ vẻ thống khổ.

Ầm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK