Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ là bởi vì tối hôm qua uống quá nhiều rượu, Thượng Quan Lưu Ly cảm giác choáng váng, đầu đau như búa bổ.

Mấy giây sau, đợi Thượng Quan Lưu Ly tỉnh táo hẳn, cô nhìn quanh một lượt, vẻ mặt chợt khựng lại.

Lúc này cô không ở trong phòng riêng của mình mà ở trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ.

Ngay sau đó, Thượng Quan Lưu Ly vén chăn lên nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi.

Quần áo cô mặc lúc này không phải bộ tối qua.

Tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ, quần áo trên người đã bị thay đổi.

Đây là một điều vô cùng hoảng sợ với bất kỳ người phụ nữ nào!

Nhưng Thượng Quan Lưu Ly lại có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, trong đầu nhớ lại chuyện đã xảy ra tối qua.

Lúc này, cửa phòng mở ra.

Diệp Phàm đi vào, nhìn Thượng Quan Lưu Ly nói: “Cô tỉnh rồi à?”

“Tối qua là anh đưa tôi về?”

Thượng Quan Lưu Ly nhìn Diệp Phàm, trong đầu hiện ra hình ảnh Diệp Phàm xuất hiện trước mặt cô tối hôm qua.

Không biết vì sao, sau khi nhìn thấy là Diệp Phàm, lo lắng trong lòng Thượng Quan Lưu Ly lập tức biến mất!

“Đúng thế!”

“Tối hôm qua cô uống say mèm, tôi lại không biết nhà cô ở đâu, nên chỉ có thể mang cô về!”

“Vậy quần áo trên người tôi…”

Thượng Quan Lưu Ly nhìn Diệp Phàm hỏi.

“Bà xã tôi thay quần áo cho cô, tối qua cô uống nhiều quá nôn mửa, nên tôi bảo cô ấy thay cho cô bộ khác, cô đừng có nghĩ nhiều.

Diệp Phàm vội vàng nói.

“Cô tỉnh rồi.”

Đường Sở Sở đi vào phòng, nhìn Thượng Quan Lưu Ly nói.

“Hôm qua làm phiền hai ngươi rồi!”

Thượng Quan Lưu Ly cảm ơn.

“Chuyện nhỏ, không cần để ý!”

“Nhưng mà, một cô gái lại đi uống nhiều rượu như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Đường Sở Sở hỏi Thượng Quan Lưu Ly.

“Không có gì!”

Ánh mắt Thượng Quan Lưu Ly lóe lên, cô lắc đầu.

“Tôi nấu cho cô bát canh giải rượu, cô đợi chút!”

Đường Sở Sở nói rồi xoay người rời đi.

“Anh tìm được một người vợ rất tốt!”

Thượng Quan Lưu Ly nhìn Diệp Phàm .

“Tôi cũng cảm thấy vậy!”

Diệp Phàm cười đáp.

Lúc này, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại di động vang lên.

Thượng Quan Lưu Ly cầm di động lên nhìn, trực tiếp cúp máy, nhưng rất nhanh đầu dây bên kia lại gọi tới.

“Có chuyện gì?”

Thượng Quan Lưu Ly nhận điện thoại lạnh nhạt nói.

“Mày đang ở đâu?”

“Ông đã đuổi tôi rồi, hiện tại tôi đã không còn là người của nhà Thượng Quan nữa.”

“Tôi ở đâu không liên quan gì tới ông!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK