Ngay khi đối phương đang chuẩn bị xông tới trước mặt Diệp Phàm, con dao găm quỷ dị đâm vào ngực hắn ta, một kích đoạt mạng!
Hai tròng mắt của người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Phàm, hắn ta muốn nói gì đó nhưng lại không nói được, trực tiếp ngã trên mặt đất.
“Vô vị!”
Diệp Phàm mất hứng nói.
Lúc trước, hắn còn cho rằng lần này xuống núi có thể gặp được cao thủ ngang sức ngang tài.
Nhưng không ngờ thực lực của đám người dưới chân núi đều rác rưởi như vậy, khiến hắn có một loại cảm giác cô độc cầu mong bại trận!
Diệp Phàm rời khỏi đây, đi về phía tập đoàn Đường Thị, bây giờ đã là buổi trưa, vừa lúc tìm bà xã ăn cơm.
“Ông à, ông có việc gì không?
Trong đại sảnh của tập đoàn Đường Thị.
Đường Sở Sở nhìn ông già mặc đồ trắng có vài lỗ thủng ở trước mặt rồi nói.
“Tôi muốn nhận cô làm đồ đệ!”
Ông già nhìn Đường Sở Sở rồi nói thẳng.
“Tôi muốn nhận cô làm đồ đệ!”
Nghe ông già nói vậy, Đường Sở Sở trực tiếp ngây người.
Vừa rồi, cô xuống dưới sảnh, chuẩn bị đi thị sát tình hình nhà xưởng, kết quả không biết vị này ở đâu xông ra, rồi nói với cô những lời như vậy.
“Ông à, cháu xin lỗi, cháu không bái sư, có phải ông tìm nhầm người rồi không, hay là không có khó khăn gì?”
Đường Sở Sở nhìn ông cụ, cô nhỏ giọng nói.
“Cô gái nhỏ, đây là lần đầu tiên lão phu mở lời muốn nhận người khác làm đệ tử, cô không nên bỏ qua cơ hội tốt như vậy, có thể trở thành đệ tử của tôi, bao nhiêu người muốn mà không được đấy!”
Ông già khẽ vuốt chòm râu nhìn Đường Sở Sở, thái độ lộ ra vài phần ngạo nghễ.
“Chỉ dựa vào ông cũng đòi làm sư phụ của vợ tôi?”
Bỗng nhiên, một giọng nói khinh thường vang lên.
Bóng dáng Diệp Phàm xuất hiện, hắn nhìn ông già với vẻ xem thường.
“Anh Tiểu Phàm!”
Đường Sở Sở đi tới cạnh Diệp Phàm.
“Cậu là ai?”
“Dám vô lễ với lão phu như vậy!”
“Người trẻ tuổi bây giờ đều ngông cuồng tự cao tự đại như vậy sao?”
Ánh mắt của ông ta liếc về phía Diệp Phàm, vẻ mặt trầm xuống tỏ vẻ không hài lòng.
“Này ông già, mau biến khỏi đây, muốn làm sư phụ của vợ tôi, ông còn chưa đủ tư cách!”
Diệp Phàm không khách khí nhìn ông già nói.
“Khá lắm, lão phu tung hoành giang hồ mấy chục năm, chưa một ai dám coi thường ta như vậy!”
“Hôm nay lão già này sẽ dạy dỗ cho cậu biết thế nào là kính già yêu trẻ!”
Ông già lạnh giọng quát một tiếng rồi đánh một chưởng về phía Diệp Phàm.
Ầm!!!
Kết quả, Diệp Phàm đạp một cước, ông già kia còn chưa kịp phản ứng đã bị đạp bay ra ngoài.
Ngay sau đó là tiếng vang truyền tới.
Cơ thể của ông ta đập trên vách tường phun ra một ngụm máu, người nửa quỳ trên mặt đất.
Lúc này, ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm Diệp Phàm với vẻ không thể tin nổi, trong lòng dâng lên một đợt sóng hỗn loạn.
“Cậu...sao cậu có thể mạnh như vậy?”
Ông già nói với vẻ khó tin.
Thực lực của ông ta cũng được xem là hàng đầu võ đạo Long Quốc, nhưng hôm nay lại bị một người trẻ tuổi đạp bay, đây là chuyện mà chưa bao giờ ông ta nghĩ tới!
“Từ khi nào Long Quốc lại có bậc xuất chúng có thực lực mạnh như vậy?”
“Lẽ nào là thiên kiêu của những gia tộc lánh đời xuất thế?”
Ông ta nhìn Diệp Phàm, ánh mắt sáng lên, trong lòng tràn đầy thắc mắc.
“Ông già, xem ông kìa, thân thể yếu như vậy, một đạp của tôi cũng không tiếp nổi mà còn đòi làm sư phụ của bà xã tôi? Chi bằng về nhà dưỡng lão đi!”
Diệp Phàm bĩu môi nhìn ông già, hắn hừ lạnh mỉa mai.
Nghe lời Diệp Phàm nói, ông ta khó khăn lắm mới không bị tức học máu.
Tên khốn này đúng là độc miệng!