"Tôi nhận lệnh đưa tội phạm Diệp Phàm tới, ông đưa hắn ta đi thu xếp đi!"
Miêu Thiên nói với Vương Man.
"Vâng!"
Vương Man nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt lướt qua phía Diệp Phàm rồi lạnh lùng nói: "Thằng nhóc, đi thôi!"
"Ngục trưởng Vương, tên này không tầm thường, anh phải đối xử cẩn thận, tôi đã phái ba vạn quân đóng quân ở chiến khu Tây Bộ đến đóng quân bên ngoài nhà tù, có việc thì cứ liên hệ!"
Miêu Thiên nói với Vương Man.
"Tướng quân Miêu, chỉ một thằng nhóc con như hắn ta mà cũng đáng để mọi người xem trọng vậy sao? Lại còn cần quân lính đóng quân canh giữ nữa?"
Vương Man kinh ngạc nói.
Nhà tù Tây Nam này vốn có hơn vạn chiến sĩ đóng quân quanh năm, trước đây khi đưa các tù nhân vào, cho dù thân phận của họ có khủng khiếp cỡ nào thì cũng chưa bao giờ cần phải huy động nhân lực như hôm nay, không chỉ khiến sĩ quan chỉ huy của chiến khu Tây Bộ đích thân áp giải tới, mà còn cần phái ba vạn quân đóng quân ở đây, đãi ngộ này chắc chắn là lần đầu trong lịch sử!
Điều này khiến Vương Man không khỏi nhìn Diệp Phàm mấy lần, muốn nhìn thử xem rốt cuộc thằng nhóc này có tài cán gì mà lại có thể nhận được sự xem trọng to lớn như thế!
Rất rõ ràng rằng hắn ta vẫn chưa biết những chuyện mà Diệp Phàm gây ra ngoài kia, nếu không thì hắn ta sẽ chẳng có suy nghĩ như vậy!
"Đây là mệnh lệnh từ phía trên!"
Miêu Thiên mở miệng nói.
"Tướng quân Miêu ngài yên tâm, cho dù thằng nhóc này có lợi hại cỡ nào thì khi vào nhà tù Tây Nam này rồi, có là rồng cũng phải cuộn mình lại, là hổ thì nằm xuống, không thể gây ra sóng gió gì lớn cả!"
Vương Man nói với vẻ mặt tự tin, ánh mắt hắn ta liếc về phía Diệp Phàm: "Nhóc con, tôi không quan tâm ở ngoài kia cậu có thân phận thế nào, nhưng vào nhà tù này rồi thì tốt nhất là cậu nên thật thà chút cho tôi, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo với cậu!"
Bộp!
Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Phàm lướt qua Vương Man, hắn ta bị ánh mắt của Diệp Phàm liếc nhìn thì nội tâm bất chợt run lên, có cảm giác như ứa ra mồ hôi lạnh.
Vẻ mặt Vương Man hơi thay đổi, trong nháy mắt, hắn ta tức giận, gào lên: "Người đâu, đưa hắn ta vào phòng giam loại Thiên số sáu!"
"Ngục trưởng, đưa vào phòng giam Thiên Tự số sáu sao?"
Các phòng giam ở nhà tù phía Tây Nam này được chia thành ba loại chính là thiên địa nhân, các tội phạm khác nhau bị nhốt trong các phòng giam loại khác nhanh tùy theo mức độ nguy hiểm.
Những tên bị nhốt trong phòng giam loại Thiên này đều là những tên tội phạm cực kỳ hung tàn, mà sức mạnh cũng vô cùng mạnh mẽ, bất cứ ai bị giam trong phòng giam loại Thiên này, nếu không có đủ sức mạnh thì e rằng vừa vào trong phòng giam này đã đi đời nhà ma chỉ trong một buổi tối.
Bây giờ muốn nhốt thằng nhóc trẻ tuổi trắng mềm Diệp Phàm này trong phòng giam loại Thiên, như vậy chẳng phải là cũng như đưa nó vào địa ngục sao?
"Bảo làm thì làm đi!"
Vương Man "hừ" một tiếng.
Ánh mắt khi nãy của Diệp Phàm khiến hắn ta nảy sinh tâm lý sợ hãi, điều này khiến nội tâm Vương Man rất không thoải mái.
Trong nhà tù Tây Nam này, hắn ta chính là trùm, bâ giờ cái thằng nhãi ranh này vừa vào nhà tù đã ra oai phủ đầu hắn ta, nếu hắn ta không dạy dỗ một chút thì còn đâu là uy nghiêm nữa?
Cho nên Vương Man mới định nhốt thằng nhóc này trong phòng giam loại Thiên, nếu có thể sống sót thì coi như là hắn lợi hại, còn nếu chết rồi thì coi như là do không may, dù sao thì người bị đưa vào nơi này cũng đều không thể nào đi ra ngoài nữa!
"Vâng!"
Giám ngục nhẹ nhàng gật đầu, dẫn Diệp Phàm đi vào trong ngục giam.
Mà Diệp Phàm nhìn quanh nhà tù này, phát hiện ra phòng ngự của nhà tù này còn mạnh hơn nhà tù mà trước đó hắn bị Mục Kinh Thiên giam giữ hơn rất nhiều.
Bốn phía nhà tù được trang bị mười mấy hỏa lực hạng nặng, xung quanh lại còn có tường cao lưới điện, bên trong có hơn vạn chiến sĩ đóng quân, thậm chí Diệp Phàm còn có thể phát hiện ra hơi thở của mười mấy cường giả cỡ Huyền cảnh trở lên, có thể thấy phòng ngự của nhà tù này rất nghiêm ngặt!
Rất nhanh, Diệp Phàm đã đi vào trong nhà tù, một bầu không khí u ám ngập tràn.
Trong này, có rất nhiều phòng giam, từ trong mỗi phòng lại tỏa ra một hơi thở ngang ngược hung hãn, có thể thấy những kẻ bị nhốt ở đây đều không phải đơn giản.
Diệp Phàm được dẫn thẳng tới phòng giam cao nhất, trên này chỉ có mười gian phòng giam, mà Diệp Phàm lại bị giam vào phòng giam thứ sáu.
Trong phòng giam thứ sáu này có năm người, đều là những tên hung thần ác sát, trong đó có một tên đầu trọc đang ngồi đó, mặt mày đầy dữ tợn, toàn thân tỏa ra một luồng sát khí khiến người ta buồn nôn.
Lúc này, trong phòng giam có một người đàn ông để hai tay trần nhìn Diệp Phàm: "Chà, người mới tới là một tên ẻo lả!"
"Quý ngài à, ngài không lầm đó chứ, sao có thể đưa một tên ẻo lả thế này tới đây?"
Một tên tù nhân khác trong phòng gian thấy vậy thì tò mò hỏi giám ngục.
"Nói nhảm nhiều thế làm gì, sau này hắn ta sẽ ở đây!"
Giám ngục lạnh lùng "hừ" một tiếng, ánh mắt liếc về phía Diệp Phàm, chỉ vào một giường ngủ còn trống không, nói: "Đó chính là giường ngủ của cậu, sống ở đây thật thà chút!"