Nhìn hai anh em hung hăng, gã đầu trọc quát lớn, vác đao bổ về phía bọn họ, thực lực của gã cũng đạt đến Nhân Cảnh tầng ba.
Ầm!!!
Kết quả, Đại Hổ tung một quyền đã đập vỡ trường đao của đối phương.
Gã đầu trọc bay vút ra ngoài, ngã rầm xuống đất hộc máu, những tên còn lại đã tê liệt dưới đất từ lâu rồi.
Lúc này, Diệp Phàm bước tới, giẫm lên cơ thể gã đầu trọc, lạnh lùng hỏi: "Bọn mày là người Hắc Hổ Môn?"
"Chủ nhân!"
Đại Hổ, Nhị Hổ cung kính gọi Diệp Phàm.
"Hóa ra mày là chủ nhân của bọn chúng!"
"Tao nói cho mày biết, tao là kiện tướng đắc lực dưới tay môn chủ Hắc Hổ Môn, nếu mày dám đụng vào một sợi lông của tao thì môn chủ sẽ không tha cho mày đâu!"
Gã đầu trọc hung ác trừng Diệp Phàm.
Răng rắc!
Bàn chân đang giẫm lên người đối phương của Diệp Phàm hơi dùng sức, xương ngực gã đầu trọc lập tức đứt mấy cây khiến gã kêu lên thảm thiết như heo bị chọc tiết.
"Thiếu quân chủ, Hắc Hổ Môn là chúa tể một phương ở thành phố Hoài, thế lực khổng lồ, thủ hạ đông đúc, hơn nữa còn được một trong ba đại gia tộc ở quận Hoài Giang là nhà họ Trình chống lưng, chúng ta vẫn đừng nên chọc vào thì hơn."
Đồ Phu nói.
Thành phố Hoài chính là trung tâm của quận Hoài Giang.
"Bọn họ dám đả thương ông thì phải trả giá thật lớn!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói, sau đó liếc mắt xuống chân gã đầu trọc: "Gọi điện cho lão đại của mày, kêu gã tới đây, nếu không mày sẽ toi mạng."
Gã đầu trọc không dám do dự, nhịn đau rút điện thoại gọi cho môn chủ Hắc Hổ Môn.
Lúc này, môn chủ Hắc Hổ Môn đang uống rượu chơi gái ở một câu lạc bộ tư nhân, đang hăng say thì nhận được cuộc gọi từ cấp dưới.
"Sao? Có kẻ dám đụng đến người Hắc Hổ Môn?"
"Đúng là lớn mật!"
"Chờ đấy, ông đây lập tức dẫn người tới!"
Môn chủ Hắc Hổ Môn Hắc Hổ đứng phắt dậy, tức giận hét lớn: "Người đâu, gọi hết các anh em tới đây cho ông!"
"Hắc Hổ? Sao thế?"
Lúc này, một thanh niên đang chơi đùa với hai cô người mẫu bên cạnh dừng tay, quay say nhìn Hắc Hổ.
"Trình thiếu, có kẻ đánh anh em Hắc Hổ Môn, còn chỉ mặt gọi tên tôi tới đó!"
Hắc Hổ nói.
"Chậc, thành phố Hoài này có tên nào lớn gan như thế à?"
Trình Dã ngạc nhiên hỏi.
Với địa vị của Hắc Hổ Môn ở thành phố Hoài, lại có nhà họ Trình làm chỗ dựa, ai dám đụng vào Hắc Hổ Môn?
"Không biết, tôi dẫn người đi xem trước!"
Hắc Hổ lạnh lùng hừ một tiếng.
"Tôi đi với anh, đúng lúc tôi cũng muốn nhìn xem là kẻ nào lớn gan dám nhổ răng lão hổ!"
Trình Dã cười gằn.
Sau đó, cả hai dẫn người đến nhà hàng.
Mười mấy phút sau, hơn trăm chiếc xe dừng lại bên ngoài nhà hàng, mấy trăm người bước xuống từ xe, vây xung quanh nhà hàng chật như nêm cối.
Hắc Hổ dẫn theo vô số cao thủ Hắc Hổ Môn vọt thẳng vào trong, Trình Dã cũng đi theo.
"Môn chủ, cứu tôi với!"
Trong nhà hàng, gã đầu trọc vẫn bị Diệp Phàm giẫm trên đất, thấy Hắc Hổ xuất hiện, gã kích động kêu lên.
"Cuối cùng cũng đến."
Diệp Phàm quan sát Hắc Hổ, dưới chân chợt dùng sức, dứt khoát giẫm vỡ lồng ngực gã đàn ông đầu trọc, đương nhiên trái tim gã cũng nát bấy.
Thất khiếu gã đầu trọc ồ ạt chảy máu, hai mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt!
Thấy đàn em đắc lực của mình cứ thế toi mạng, Hắc Hổ sầm mặt, trong mắt nồng nặc lửa giận, lạnh lùng nhìn Diệp Phàm chòng chọc: "Ranh con, mày dám giết người của tao?"
"Người Hắc Hổ Môn đánh người không nên đánh, vậy nên hôm nay các người đều phải chết!"
"Đương nhiên nếu tất cả quỳ xuống xin lỗi ông ấy thì tôi có thể tha cho các người một mạng."
Diệp Phàm nói xong thì chỉ vào Đồ Phu.
"Quỳ xuống xin lỗi? Tao thấy mày đang nằm mơ thì có!"
"Lên cho tao, giết hết bọn chúng!"
Hắc Hổ hung ác quát lớn, sau đó dẫn đầu xông lên.
"Đã cho cơ hội lại không biết quý trọng, đi chết đi!"
Giờ phút này trông Diệp Phàm y hệt Diêm Vương, lạnh lùng tuyên án tử vong!