“Mặc dù đây là công pháp tu luyện thần hồn, nhưng nó là bản thiếu, chỉ có một nửa, căn bản không có cách nào tu luyện, trước kia minh chủ đã từng luyện nhưng không thành công, vậy nên nó được xem như đống giấy vụn, đương nhiên là chỉ có thể lấy để kê giá rồi!”
Mạc lão giải thích.
“Nếu đã như vậy, tôi sẽ cầm bộ công pháp này về!”
Diệp Phàm nói.
“Thiếu chủ, cậu định luyện quyển công pháp này? Tuyệt đối không thể, công pháp không hoàn chỉnh, nếu luyện nó, khả năng rất cao sẽ tổn hại tới linh hồn, hậu quả không thể lường được!”
Mạc lão nhìn Diệp Phàm vội vàng nhắc nhở.
“Yên tâm, tôi có chừng mực!”
Diệp Phàm khẽ cười.
Hắn cầm lấy Hồn Quyết rồi ra khỏi Tàng Bảo Các.
“Thiếu chủ, chúng tôi vừa phát hiện có một người đang trốn bên trong Võ Minh, lén lén lút lút, không biết là người nào?”
Diệp Phàm vừa ra khỏi Tàng Bảo Các, Viêm Khiếu đã đi tới trước mặt hắn nói.
“Trốn ở Võ Minh? Qua xem thử!”
Ngay sau đó Diệp Phàm đi tới chính điện Võ Minh, một người phụ nữ hai tay ôm chặt bọc quần áo.
“Là cô!”
Diệp Phàm nhìn thấy người này thì rất ngạc nhiên.
Cô gái này chính là người bị đuổi giết tối hôm qua.
“Là anh? Sao anh lại ở đây?”
Cô gái kia nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt kinh ngạc.
“To gan, dám vô lễ với thiếu chủ!”
Viêm Khiếu quát đối phương.
“Thiếu chủ?”
“Anh là thiếu chủ Võ Minh?”
Cô gái kia khiếp sợ nhìn Diệp Phàm.
“Đúng vậy, vì sao cô lại ở đây?”
“Còn nữa, rốt cuộc bên trong bọc quần áo này của cô có thứ gì? Những người đuổi giết cô tối qua là vì thứ trong bao này nhỉ?”
Diệp Phàm nhìn bao quần áo trong tay cô gái kia nói.
Vẻ mặt của cô gái kia lập tức thay đổi, ôm chặt lấy bọc quần áo rồi nhìn Diệp Phàm với vẻ đầy cảnh giác: “Anh đừng mơ động tới đồ trong này!”
“Nếu cô không nói cho tôi biết trong này là gì, vậy thì tôi coi như kê cô đấy!”
“Cô ta giao lại cho ông, nên xử lý thế nào thì xử lý thế ấy!”
Diệp Phàm nói với Viêm Khiếu rồi rời đi.
“Anh đứng lại!”
Vẻ mặt của cô gái kia thay đổi, cô ta lớn giọng gọi Diệp Phàm.
“Chuyện gì nữa?”
Diệp Phàm quay đầu nhìn cô gái.
“Tôi chỉ cho một mình anh xem, những người khác không được nhìn!”
Cô gái nói với Diệp Phàm.
“Các người ra ngoài hết đi!”
Diệp Phàm trực tiếp bảo đám người Viêm Khiếu rời khỏi nơi đây.
Lúc này, trong đại điện chỉ còn lại Diệp Phàm và cô gái kia.
“Anh phải đảm bảo, tuyệt đối không được có bất cứ ý nghĩ nào với thứ này!”
Cô gái kia nhìn Diệp Phàm nói.
“Bây giờ cô không có tư cách bàn điều kiện với tôi!”