Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở tộc!

Lúc này con cháu Sở tộc đang tụ tập lại trên quảng trường Sở tộc!

Ở trung tâm quảng trường có hai người đang quỳ gối ở đó, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng chảy máu, hiển nhiên bị thương rất nặng.

Hai người này chính là Sở Cửu Ca và Sở Hám Thiên.

Đứng trước hai người này là người cầm lái mạch thứ hai của Sở tộc Sở Thiên Hùng và người cầm lái mạch thứ tư Sở Nam Sơn.

Ngoài ra còn có người cầm lái mạch thứ ba Sở Thương Bắc và người cầm lái mạch thứ năm Sở Kình Phong, các trưởng lão và người cầm quyền Sở tộc cũng đứng ở đây.

“Sở Cửu Ca, Sở Hám Thiên, hai người dám mưu hại tộc trưởng, tội ác tày trời.”

“Hôm nay ta đại diện cho Sở tộc tiến hành xử quyết hai người, tử hình, đồng thời cũng răn đe tất cả người trong tộc, tội mưu nghịch là tội lớn không thể tha thứ.”

Sở Thiên Hùng uy nghiêm quát lớn.

“Rắm chó!”

Sở Hám Thiên tức giận gầm lên với Sở Thiên Hùng: “Rõ ràng cha của ta bị ngươi và Sở Nam Sơn liên hợp mưu hại, ngươi lại vu hãm chúng ta, không biết nhục hả?”

Sở Nam Sơn chỉ tay vào Sở Hám Thiên, quát lớn: “Chuyện các ngươi mưu hại tộc trưởng mạch thứ hai có đầy đủ nhân hứng vật chứng, sao có thể để các ngươi chống chế?”

“Tộc trưởng là cha ta, cũng là ông nội của Cửu Ca, sao chúng ta lại mưu hại tộc trưởng, ngươi cảm thấy cái lý do vớ vẩn này sẽ có người tin sao?”

Sở Hám Thiên lạnh lùng nói.

“Người của Sở tộc, ai không tin?”

Sở Thiên Hùng liếc nhìn người trong tộc, lạnh lùng quát.

Tất cả đệ tử Sở tộc đều im lặng.

Sau khi truyền ra tin tức đêm qua tộc trưởng bị người tập kích chết không rõ lý do, chủ mạch của Sở tộc, cũng là mạch của Sở Phù Đồ bị mạch thứ hai và mạch thứ tư liên hợp xóa sổ.

Mạch của Sở Phù Đồ gần như bị tàn sát hết, còn thừa không nhiều, Sở Cửu Ca và Sở Hám Thiên cũng bị bắt giữ.

Quyền to của Sở tộc đã nằm trong tay Sở Thiên Hùng mạch thứ hai và Sở Nam Sơn mạch thứ tư, còn mạch thứ ba và thứ năm thì bảo trì trung lập, hai bên không nhúng tay.

Bởi vậy đối mặt với sự chất vấn của Sở Thiên Hùng, không ai dám đưa ra nghi ngờ.

Rốt cuộc hậu quả của nghi ngờ là chết, ai dám?

“Sở Thương Bắc, Sở Kình Phong, chẳng lẽ hai người để mặc cho hai hạng người lòng muông dạ thú kia soán quyền đoạt vị hả? Các người còn là người Sở tộc không?”

Sở Hám Thiên nhìn người cầm lái mạch thứ ba và thứ năm, gầm lên.

“Chúng tôi cũng không rõ chân tướng cái chết của tộc trưởng, nên chúng tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện này.”

Sở Thương Bắc lạnh nhạt nói.

Sở Kình Phong nhìn các trưởng lão, nói: “Các vị trưởng lão thấy thế nào?”

“Chứng cứ Sở Cửu Ca và Sở Hám Thiên mưu hại tộc trưởng vô cùng rõ ràng, không thể chống chế.”

Vài vị trưởng lão trăm miệng một lời.

“Các người…”

Sở Hám Thiên tức giận nói: “Các người lại trở thành chó săn của Sở Thiên Hùng, thực sự là nỗi nhục của Sở tộc.”

“Sở Hám Thiên, câm mồm.”

Một vị trưởng lão lạnh lùng quát, ông ta tát một cái lên mặt đối phương,

“Chờ đó, nếu tôi không chết chắc chắn sẽ băm xác ông ra thành vạn mảnh.”

Sở Hám Thiên tức giận nói.

“Ngươi cảm thấy các ngươi còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK