Diệp Phàm thản nhiên nói.
“Tên khốn khiếp nhà cậu còn không biết vô liêm sỉ mà nói ra những lời này, cậu đúng là cặn bã từ đầu đến đuôi!”
“Mau cút đi!”
Dương Ngọc Lan quát lớn.
“Mẹ, nếu mẹ bắt anh Tiểu Phàm đi, vậy con cũng đi!”
Đường Sở Sở lạnh lùng nói.
“Mọi người đừng nóng giận đừng nóng giận, khó khăn lắm cả nhà chúng ta mới cùng nhau ăn một bữa cơm, đừng làm cho không vui như vậy, việc này để sau hãy nói, ngồi xuống ăn cơm cái đã!”
“Đúng vậy, em ba, đừng nóng giận, khả năng đúng là hiểu lầm, ngồi xuống ăn cơm!”
Hai bác của Đường Sở Sở vội vàng đứng dậy nói.
Hừ!
Dương Ngọc Lan hừ lạnh một tiếng, ngồi nghiêng mặt sang một bên.
“Sở Sở, Tiểu Phàm kia, hai đứa cũng ngồi đi!”
“Hai người bác nhìn Đường Sở Sở và Diệp Phàm nói.”
Đường Sở Sở và Diệp Phàm trực tiếp ngồi xuống.
“Sở Sở à, cũng lâu rồi chúng ta không gặp, hôm nay bác cả mời cháu một ly!”
Bác cả Dương Thiên Sơn của Đường Sở Sở giơ chén rượu lên nói.
“Sở Sở, bác hai cũng mời cháu một chén!”
Bác hai Dương Thiên Phong cũng vội vàng giơ chén lên.
“Hai đứa, mau mời em họ một chén!”
Hai người bác mắng con trai mình.
“Sở Sở à, lâu rồi không gặp, dì nhớ con chết đi được, nào, để chị họ con mời con một ly!”
Dương Ngọc Quyên cũng nhiệt tình với Đường Sở Sở.
Lúc này, ba nhà thân thích có thể nói là rất nhiệt tình với Đường Sở Sở.
“Bác cả, bác hai, dì út, mọi người khách khí quá!”
“Người nên kính rượu là Sở Sở mới đúng!”
Đường Sở Sở cầm chén rượu đứng dậy nói.
Mỗi người đều uống một chén rồi lần lượt ngồi xuống.
“Sở Sở, bây giờ con chính là người có tiếng tăm trong giới kinh doanh ở Long Quốc, tập đoàn Đường thị cứu ra đan Trú Nhan, hiện tại đã trở thành bảo bối mà vô số người vung số tiền lớn cũng muốn có được, không biết con có thể cho chúng ta một viên hay không?”
Dương Thiên Sơn nhìn Đường Sở Sở mỉm cười nói.
“Đương nhiên có thể, cũng chỉ là mấy viên đan Trú Nhan mà thôi, mọi người muốn bao nhiêu cũng được!”
“Không đợi Đường Sở Sở trả lời, Dương Ngọc Lan đã trực tiếp đồng ý.”
“Ngọc Lan, vẫn là chị giỏi, sinh ra một đứa con gái lợi hại như Sở Sở, giành vinh quang cho nhà họ Dương chúng ta, không giống đứa con trai nhà em, hơn hai mươi tuổi rồi cũng không có lấy công việc đàng hoàng!”
“Sở Sở, công ty cháu còn thiếu người không? Tìm cho anh họ một công việc ở Đường thị, không cần phải tốt quá, bình thường thôi là được!”
Bác hai Dương Thiên Phong của Đường Sở Sở khen Dương Ngọc Lan, sau đó nhìn Đường Sở Sở hỏi.
“Không sai, Sở Sở, nếu công ty cháu có chức vị gì thì cũng sắp xếp cho anh họ đi, hiện tại nó làm việc ở công ty kia bán sống bán chết, một tháng chỉ kiếm được mấy nghìn, chút tiền đó chẳng làm được gì!”
Dương Thiên Sơn cũng lên tiếng.