Bởi vì trận chiến giữa hắn và Trần đại sư nên ven hồ Kim Lăng bị giới nghiêm, nhưng bây giờ hắn lại bị ngăn ở ngoài không vào được, đủ hài hước!
“Người trẻ tuổi, cậu cũng muốn đi xem trận chiến giữa Trần đại sư và Diệp thiếu sao?”
Diệp Phàm đang định nói ra thân phận, một giọng nói tang thương truyền đến từ phía sau.
Diệp Phàm quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một vị lão giả và một thiếu nữ xuất hiện.
Thiếu nữ kia vừa mới thành niên, buộc tóc đuôi ngựa, nhìn rất hoạt bát tinh nghịch.
Vị lão giả kia hiền từ nói.
“Đúng vậy!”
Diệp Phàm gật đầu.
“Vậy cậu đi vào cùng tôi đi!”
Lão giả nói.
“Bái kiến Tư lão!”
Đám chiến sĩ quân quận vệ cung kính nói với lão giả này, trực tiếp tránh đường.
Cứ như vậy, Diệp Phàm đi theo lão giả đến ven hồ Kim Lăng.
Lúc này, nơi này đã có mấy trăm người tụ lại, tất cả đều là người có quyền ở Giang Bắc, còn có vài gia chủ của gia tộc hào môn, tóm lại đều là nhân vật có uy tín danh dự.
“Xin chào, tôi là Tư Thiên Thiên!”
Thiếu nữ buộc đuôi ngựa chào hỏi.
“Tôi là Diệp Phàm!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Anh cũng là võ giả sao?”
Tư Thiên Thiên tò mò hỏi.
“Cô đoán?”
Diệp Phàm mỉm cười nói.
“Con nhóc ngốc, cháu cho rằng võ giả đều là cải trắng sao?”
Lão giả kia bất đắc dĩ cười nói.
“Ông nội, không phải trở thành võ giả là chuyện rất đơn giản sao? 12 tuổi cháu cũng đã là võ giả rồi!”
Tư Thiên Thiên không cho là đúng, nói.
Diệp Phàm nghe thiếu nữ nói mình trở thành võ giả lúc 12 tuổi, ánh mắt lộ ra sự ngạc nhiên.
12 tuổi có thể bước vào Nhân cảnh, trở thành võ giả, không phải ai cũng làm được điều này!
“Thiên Thiên, không thể nói lung tung!”
Lão giả kia nghe thấy Tư Thiên Thiên nói vậy, sắc mặt thay đổi, quát lớn.
Tư Thiên Thiên thè lưỡi, không nói nữa.
“Công tử, cháu gái của tôi nói hươu nói vượn, cậu đừng để ý!”