Diệp Tranh Vanh gật đầu, đi về phía Diệp Phàm.
“Dừng tay!”
Diệp Chấn Đình kêu lên, muốn ra tay ngăn cản, kết quả Diệp Khiếu Thiên lao đến tung ra một chưởng, đánh bay ông ta ra ngoài.
Hiện giờ Diệp Chấn Đình bị trúng độc, còn bị Diệp Khiếu Thiên tra tấn đến mức miệng cọp gan thỏ, căn bản không phải đối thủ của Diệp Khiếu Thiên, bị đánh bay ngã trên mặt đất hộc máu.
Sở Cửu Ca muốn ra tay ngăn cản Diệp Tranh Vanh lại bị đám người rút kiếm kia cuốn lấy.
“Dừng tay!”
Diệp Nam Thiên kêu to, lao về phía Diệp Tranh Vanh.
Ầm!!!
Kết quả vị lão giả đi theo Diệp Tranh Vanh vung tay lên, đánh bay Diệp Nam Thiên ra ngoài.
Rất nhanh Diệp Tranh Vanh đi đến trước mặt Diệp Phàm, nhìn từ trên cao xuống, lạnh nhạt nói: “Chỉ bằng mày cũng muốn giết cha tao, buồn cười!”
Nói xong hắn ta tung chưởng đánh xuống người Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Diệp Tranh Vanh, đang định thúc giục lực lượng do Đại sư phụ để lại trong cơ thể thì một bóng người xuất hiện, đẩy lùi.
Người này chính là Sở Phù Đồ, cha của Sở Cửu Ca.
“Chú Sở!”
Diệp Phàm kêu lên.
“May mắn đến kịp, nếu không thằng nhóc nhà cậu đã chết rồi, con nhóc Cửu Ca hận chết tôi!”
Sở Phù Đồ cười nói.
Lúc này Sở Cửu Ca vừa mới đánh bay đám người rút kiếm kia ra ngoài, nhìn về phía Sở Phù Đồ: “Cha, cuối cùng cha cũng đến rồi!”
“Con nhóc này, cha không thể đến hả?”
Sở Phù Đồ khoanh tay, mỉm cười nói.
“Sở Phù Đồ, ngươi cũng muốn nhúng tay vào chuyện của gia tộc chúng ta hả?”
Diệp Khiếu Thiên lạnh lùng quát.
“Ta sẽ không nhúng tay vào chuyện của Diệp thị các người, nhưng thằng nhóc này là con rể tương lai của ta, các ngươi muốn động vào hắn thì phải hỏi xem cha vợ là ta đây có đồng ý hay không?”
Sở Phù Đồ lạnh lùng nói.
Diệp Khiếu Thiên nói: “Diệp Thiên Long đủ lợi hại, tìm cho con trai hắn một chỗ dựa như ngươi.”
“Diệp Khiếu Thiên, ta khuyên ngươi nên thu tay lại, nhỡ may tên kia trở lại, biết ngươi ra tay với con hắn thì ngươi sẽ rất thảm đó.”
Sở Phù Đồ nói.
“Tu vi của Diệp Thiên Long đã bị phế, hắn đã chết từ lâu rồi.”
Diệp Khiếu Thiên lạnh lùng quát.
“Ngươi thật sự cảm thấy với tu vi của tên kia, hắn sẽ bị phế đi sao?”
Sở Phù Đồ cười nói, Diệp Khiếu Thiên biến sắc, nói: “Ngươi có ý gì? Tu vi của hắn không bị phế? Chuyện này không có khả năng, năm đó chính mắt ta đã thấy hắn bị phế bỏ, sao có thể giả?”
“Ha hả, ngươi quá coi thường tên kia.”
Sở Phù Đồ lắc đầu nói: “Thực lực của tên kia vượt xa sự tưởng tượng của chúng ta, sao có thể dễ dàng bị phế đi như vậy?”
Sắc mặt của Diệp Khiếu Thiên liên tục thay đổi, nếu thực lực của Diệp Thiên Long thật sự không bị phế, vậy hắn không có khả năng chết.
Lúc này đám tộc nhân của Diệp thị và người của các thế lực khác cũng biến sắc, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Phải biết rằng 20 năm trước chuyện Diệp Thiên Long bị phế bỏ tu vi đã làm cho các thế lực lớn toàn bộ Long quốc bị chấn động mạnh.
Vô số cao thủ võ đạo đều cảm thấy vô cùng đáng tiếc, một thiên tài võ đạo lại ngã xuống như vậy.
Nhưng hiện giờ bọn họ lại biết được tu vi của Diệp Thiên Long không bị phế, trong lòng vô cùng khiếp sợ.
“Thiên Long không bị phế?”
Diệp Chấn Đình nghe vậy, sắc mặt liên tục thay đổi.
“Hừ, đừng có làm ra vẻ, nếu hắn không bị phế tu vi, không chết, vậy nhiều năm qua hắn đi đâu? Con của hắn sắp chết, tại sao hắn không xuất hiện?”
Diệp Khiếu Thiên lạnh lùng quát.
“Ta chỉ nhắc nhở ngươi, có tin hay không là chuyện của ngươi.”
Sở Phù Đồ nói.