Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thông báo vừa dứt, lượng tin tức khủng bố lập tức oanh tạc tất cả ký giả truyền thông có mặt tại hiện trường. Buổi họp báo lần này nhanh chóng bò lên hotsearch, hấp dẫn vô số người tiến vào tranh luận.

Ngay sau đó, bên phía công ty của Tô Nhược Tuyết cũng vội mời phóng viên tới tham gia họp báo để làm sáng tỏ chân tướng đằng sau bê bối lần này của Tô Nhược Tuyết, đồng thời đưa ra lời cảnh cáo tới các trang báo mạng rằng nếu không kịp thời gỡ bỏ tin đồn thất thiệt thì họ sẽ gửi đơn tố cáo hết một lượt.

Trong chớp mắt, tất cả các blogger lớn, trang báo mạng, cũng như đài truyền hình tức tốc thu hồi và hủy bỏ toàn bộ bản tin về sự việc của Tô Nhược Tuyết, thanh danh bị vấy bẩn của cô ấy cũng được rửa sạch chỉ trong một đêm, thậm chí có không ít người qua đường vì thương xót cô ấy bị bịa đặt, nói xấu mà chuyển thành fan.

Nhất thời, lượng fan của Tô Nhược Tuyết không giảm lại tăng, hơn nữa còn thu hoạch một làn sóng fan hâm mộ từ người qua đường, độ nổi tiếng cũng theo đó mà tăng vọt.

Về phần giải trí Đế Vương, trải qua chuyện lần này, giá cổ phiếu của họ tụt dốc không phanh, cuối cùng phải tuyên bố phá sản, toàn bộ quản lý cấp cao của công ty bị bắt vào tù, các nghệ sĩ của họ cũng phải chịu ảnh hưởng lớn.

“Tô Nhược Tuyết, tôi và cô thề không đội trời chung!!!”

Ở một nơi nào đó trong Đế Đô, sau khi biết giải trí Đế Vương đã biến mất, Chu Doãn Nhi tức giận thét lớn.

Giờ giải trí Đế Vương đã không còn, toàn bộ núi dựa của cô ta cũng lập tức biến mất theo, thử sao không cô ta lại không căm hận Tô Nhược Tuyết cho được?

Vì thế, như một lẽ đương nhiên, bên phía Chu Doãn Nhi có thể nói là nổi trận lôi đình.

Còn bên Thiên Hải thì... sau khi Tô Nhược Tuyết biết sự việc đã được giải quyết ổn thỏa thì ngạc nhiên hỏi: “Giải trí Đế Vương thật sự thừa nhận tất cả là do họ làm hả? Sao lại như thể được?”

“Tôi đã nói có thể xử lý tốt chuyện lần này thì nhất định sẽ giải quyết thỏa đáng cho cô mà!” Diệp Phàm ngồi trên ghế sofa, cười nói.

“Chuyện này là do anh làm hả? Năng lực của anh cao tới vậy sao?Tô Nhược Tuyết kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.

“Tô tiểu thư, cô chớ xem thường anh Tiểu Phàm, anh ấy lợi hại lắm đấy!” Đường Sở Sở mỉm cười.

“Cảm ơn anh! Anh vừa cứu tôi một bàn thua trông thấy đấy! Tôi cũng không biết phải báo đáp anh thế nào mới đủ nữa!” Tô Nhược Tuyết nhìn Diệp Phàm, trong mắt ánh lên tia sáng lấp lánh.

“Hay là lấy thân báo đáp đi?” Diệp Phàm cười ngả ngớn.

Nghe vậy, hai gò má Tô Nhược Tuyết lập tức đỏ bừng, ngại ngùng nói: “Anh nói bậy gì thế, tổng giám đốc Đường còn đang ngồi đây mà?”

“Tôi thấy không sao hết!” Đường Sở Sở phản bác.

Đúng lúc này, điện thoại của Đường Sở Sở reo vang, sau khi nhận cuộc gọi, cô quay sang nhìn Diệp Phàm: “Anh Tiểu Phàm, cha gọi chúng ta về nhà họ Đường một chuyến!”

Vừa nghe phải quay về nhà họ Đường, Diệp Phàm cau mày, nhưng vẫn gật đầu nói: “Vậy đi thôi!”

“Tô tiểu thư, bọn tôi xin phép về trước, có chuyện gì thì cứ gọi cho chúng tôi!” Đường Sở Sở nói lời tạm biệt với Tô Nhược Tuyết rồi cùng Diệp Phàm rời khỏi phòng khách sạn.

Về phần Tô Nhược Tuyết, biểu cảm trên mặt cô liên tục thay đổi, không biết đang nghĩ chuyện gì nữa.

“Con nhóc này, đang nghĩ gì đấy hả?” Hồ Cầm nhìn Tô Nhược Tuyết, nói.

“À, không có gì đâu!" Tô Nhược Tuyết vội lắc đầu.

“Nhóc con, chị đã theo em nhiều năm như vậy rồi, sao có thể không biết em đang nghĩ gì chứ! Có phải em đã thấy rung động với Diệp Phàm rồi không?” Hồ Cầm hỏi thẳng Tô Nhược Tuyết.

“Chị Hồ nghĩ nhiều rồi đó!” Tô Nhược Tuyết vội vàng giải thích.

“Thế em có dám nhìn thẳng vào mắt chị mà nói em không hề cảm thấy rung động trước cậu ta không?” Hồ Cầm nói tiếp.

Lần này, Tô Nhược Tuyết cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Hồ Cầm.

“Nhược Tuyết, đúng là cậu Diệp Phàm kia không tệ thật, nhưng người ta đã có bạn gái rồi, em và cậu ta không thể nào đến với nhau được đâu. Em nghĩ gia chủ và ông cụ trong nhà sẽ để mặc cho em đi làm người thứ ba sao? Trừ khi cậu ta chia tay với cô Đường Sở Sở kia thì may ra em mới có cơ hội, nhưng theo như chị thấy thì mối quan hệ giữa hai người họ rất bền chắc, e là không thể nào khiến họ chia tay được đâu.” Hồ Cầm khuyên nhủ.

“Chị Hồ, em hiểu rồi." Tô Nhược Tuyết gật đầu.

Quay lại nhà họ Đường, Diệp Phàm và Đường Sở Sở vừa về tới nơi đã nhìn thấy mấy người bà cụ Đường, Dương Ngọc Lan, Đường Chính Nhân và Đường Chính Nghĩa ngồi chờ sẵn, trong số đó còn có một người đàn ông xa lạ mặc tây trang.

Lúc phát hiện ra người đàn ông kia, trong mắt Đường Sở Sở lóe lên vẻ ngạc nhiên, ngay lúc cô định mở miệng nói chuyện thì lại bị mẹ mình, bà Dương Ngọc Lan cắt ngang. Bà ta chỉ tay vào mặt Diệp Phàm, hét lớn: “Tên đáng chết này, cậu dám làm chuyện có lỗi với Sở Sở hả? Hôm nay tôi phải đánh chết cậu!”

Dương Ngọc Lan vội cầm lấy cây chổi lông gà, lao về phía Diệp Phàm, vung ta đánh tới tấp.

“Mẹ, mẹ làm gì vậy? Anh Tiểu Phàm không làm gì có lỗi với con hết!” Đường Sở Sở lập tức xông lên trước, chặn bà ta lại.

“Con còn nói đỡ cho cậu ta nữa hả, mẹ đã nhìn thấy tin tức hôm nay rồi, tên trời đánh này thế mà lại dan díu với cô minh tinh kia, còn chụp ảnh lại nữa chứ, giờ thì hay rồi, bị bại lộ hết trơn, mặt mũi nhà họ Đường chúng ta cũng mất sạch luôn rồi. Sở Sở, con phải chia tay cậu ta ngay, tuyệt đối không thể để loại người trăng hoa này trở thành con rể nhà mình được!” Dương Ngọc Lan nhìn thẳng vào mặt Đường Sở Sở, nghiêm giọng nói.

“Mẹ ơi, mẹ hiểu lầm cả rồi, ảnh chụp là giá đó, mọi người không xem tin tức sao? Có người cố tình cắt ghép chỉnh sửa lại đấy.” Đường Sở Sở mở miệng giải thích.

“Vợ, là thật đó!” Đường Chính Nhân lướt xem điện thoại, rồi quay sang nói với Dương Ngọc Lan.

“Dù lời con nói là thật thì sao người ta không cắt ghép ảnh của những người khác mà lại cố tình làm giả ảnh chụp của cậu ta và cô minh tinh kia chứ? Điều này chứng tỏ hai người họ chắc chắn có một chân với nhau rồi! Sở Sở, con tuyệt đối đừng để cậu ta lừa!” Dương Ngọc Lan liến thoắng một tràng.

“Đủ rồi đó, nói xong chưa vậy?” Diệp Phàm ngoáy lỗ tai, nhịn hết nổi mà mở miệng.

Nếu không phải nể mặt bà già này là mẹ vợ tương lai của mình thì chắc chắn anh sẽ quăng cho bà ta một bạt tai để đóng cái họng đó lại ngay!

“Mấy người gọi bọn tôi về là để nói chuyện này hả? Nếu nói xong rồi thì giờ bọn tôi có thể đi được chưa?” Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK