Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bọn họ bị làm sao vậy?”

Tô Nhược Tuyết nhìn thấy vậy, kinh ngạc nói.

“Đã chết!”

Diệp Phàm nhàn nhạt nói.

“Tiểu thư!”

“Nhược Tuyết!”

Hồ tỷ và đội trưởng Hứa dẫn theo một nhóm người xuất hiện ở đây, vẻ mặt lo lắng nhìn Tô Nhược Tuyết.

“Cậu là ai?”

Đội trưởng Hứa nhìn Diệp Phàm với ánh mắt cảnh giác và nói, những cao thủ khác của nhà họ Tô đều đang nhìn chằm chằm vào Diêp Phàm, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

“Đội trưởng Hứa, đừng hiểu lầm, anh ấy là người đã cứu tôi trên máy bay ngày hôm qua!”

Tô Nhược Tuyết vội vàng nói.

“Vậy nhóm người này…”

Đội trưởng Hứa nhìn nhóm người trên mặt đất, nghi hoặc nói.

“Bọn họ với đám cướp trên máy bay ngày hôm qua là cùng một hội, vừa rồi bọn họ muốn bắt tôi nhưng may là anh ấy lại cứu tôi một lần nữa!”

Tô Nhược Tuyết nói.

“Con bé này, đã bảo em ở lại khách sạn rồi, kết quả em lại lẻn ra ngoài, lần này suýt chút nữa đã xảy ra chuyện!”

“Nếu em xảy ra chuyện, chị làm sao có thể giải thích với ông và gia chủ đây?”

Chị Hồ nhìn Tô Nhược Tuyết, lo lắng nói.

“Xin lỗi chị Hồ, lần sau em sẽ không như vậy nữa!”

Tô Nhược Tuyết le lưỡi.

“Tiểu thư, xin người lập tức trở về với chúng tôi đi!”

Đội trưởng Hứa nhìn Tô Nhược Tuyết nói.

“Được!”

Tô Nhược Tuyết gật đầu, ánh mắt quét về phía Diệp Phàm: “Anh tên là gì?”

“Diệp Phàm!”

Diệp Phàm trả lời.

“Tôi tên là Tô Nhược Tuyết!”

Tô Nhược Tuyết nói, đột nhiên bước lên phía trước ôm lấy Diệp Phàm, thì thầm vài câu vào tai hắn.

Lúc này, vẻ mặt chị Hồ và đội trưởng Hứa đều sửng sốt.

“Đằng kia hình như là đại minh tinh Tô Nhược Tuyết!”

“Nhìn kìa, thật sự là Tô Nhược Tuyết!”

“Tô Nhược Tuyết vậy mà đang ôm một người đàn ông!”

Đám đông xung quanh đột nhiên phát hiện ra sự tồn tại của Tô Nhược Tuyết, kinh ngạc thốt lên.

Thậm chí có không ít người đã lấy điện thoại di động ra, trực tiếp chụp ảnh Tô Nhược Tuyết và Diệp Phàm.

Tô Nhược Tuyết cũng nhanh chóng buông Diệp Phàm ra, đeo khẩu trang lên nhìn Diệp Phàm: “Anh nhất định phải nhớ rõ tôi đó!”

Ngay sau đó, cô cùng chị Hồ và đội trưởng Hứa nhanh chóng rời đi.

“Đại minh tinh ~ Tô Nhược Tuyết?”

Diệp Phàm lẩm bẩm.

Lúc này điện thoại của Diệp Phàm đột nhiên reo lên.

Ngay lúc hắn ấn nút trả lời, giọng nói của Xuân Lan truyền đến từ bên kia điện thoại: “Thiếu chủ, thiếu phu nhân bị tập kích rồi!”

“Cái gì? Sở Sở thế nào rồi?”

Sắc mặt Diệp Phàm thay đổi nói.

“Thiếu phu nhân hiện giờ không sao ạ!”

Xuân Lan nói.

“Tôi lập tức trở về ngay!”

Sắc mặt Diệp Phàm cứng đờ, vội vàng nói xong.

Hắn lập tức quay trở về chỗ ở.

Đám người Bách Hợp, Đồ Tể, Mộ Bạch, Đại Hổ Nhị Hổ đều ở đây.

“Bách Hợp, lập tức mua vé cho tôi, tôi phải lập tức trở về Thiên Hải!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Vâng!” Bách Hợp gật đầu.

“Thiếu quân chủ, đã xảy ra chuyện gì?”

Đồ Phu và Mộ Bạch nhìn Diệp Phàm hỏi.

“Vợ tôi bị người ta tập kích, tôi phải trở về ngay lập tức!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Cái gì? Thiếu phu nhân bị người ta tập kích? Ai lại to gan vậy?”

Đồ Phu khiếp sợ nói.

“Thiếu quân chủ, tôi sẽ dẫn theo quân Thiên Sách trở về với ngài!”

“Dám tập kích cả Thiếu phu nhân, vậy thì chính là địch nhân của quân Thiên Sách ta!”

Mộ Bạch lạnh lùng nói.

“Tôi cũng muốn đi!”

Đồ Phu nói.

“Quân đoàn trưởng Đồ Phu, ông ở lại đây liên lạc với những Tư lệnh Quân đoàn đã nghỉ hưu khác trước đi!”

“Còn nữa, tôi sẽ kê cho ông một đơn thuốc, ông có thể dựa theo đơn thuốc đó để bốc thuốc và chế thành nước tắm, có thể giúp ông khôi phục thực lực!”

Diệp Phàm nói với Đồ Phu.

“Được rồi!”

Đồ Phu gật đầu.

Nửa giờ sau.

Bạch Hợp dứt khoát thuê một chiếc chuyên cơ cho Diệp Phàm và những người khác, đặc biệt đưa nhóm người Diệp Phàm trở về Thiên Hải.


Giờ phút này, ở Thiên Hải, sóng ngầm cũng bắt đầu khởi động, sát khí tứ phía!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK