Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không ngờ ngươi cũng hiểu Kỳ Môn Độn Giáp?”

“Đúng vậy, đây là vây trận do ta sáng tạo ra dựa vào Kỳ Môn Độn Giáp, trận mở, trừ khi ngươi tinh thông thuật Kỳ Môn, hoặc cảnh giới mạnh hơn ta ba cảnh giới, nếu không ngươi vĩnh viễn không chạy thoát được, chỉ có thể bị nhốt chết trong đó.”

Âm thanh lạnh băng của điện chủ điện Võ Hầu quanh quẩn bên tai Diệp Phàm.

Diệp Phàm lạnh nhạt nói: “Có chút năng lực, không ngờ có thể sáng tạo ra vây trận như vậy.”

“Hộ Quốc Thần Tướng, giao ra Bát Trận Đồ, ta có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không ngươi biết rất rõ kết cục của mình như thế nào!” Điện chủ điện Võ Hồn lạnh lùng nói.

“Một pháp trận cỏn con cũng muốn bắt ép tôi? Cô cũng quá khinh thường tôi.” Diệp Phàm nói.

“Ngươi còn tưởng phá trận pháp?”

“Mặc dù ngươi rất mạnh, nhưng ta có thể nhìn ra được ngươi chưa đạt đến Thánh cảnh, không có khả năng phá trận, đừng giãy giụa vô nghĩa.”

Điện chủ điện Võ Hồn tự tin nói.

“Phải không?” Diệp Phàm cười nói.

Sau đó hắn bắt đầu véo ấn quyết, ấn quyết hóa thành đại ấn thần bí, bay thẳng đến tám cửa tám góc.

“Phá!”

Ngay lập tức tám đại ấn đánh mạnh lên trên tám cửa, phát ra tiếng nổ động trời.

Ầm ầm ầm!

Giây tiếp theo, tám cánh cửa liên tiếp dập nát.

Đại trận bị hủy, điện chủ điện Võ Hầu biến sắc, đồng tử co rụt lại, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ.

Cô ta không tin được, nói: “Không thể nào? Sao ngươi có thể phá được trận?”

“Có lẽ cô không biết thân phận của tôi, tôi không chỉ là Hộ Quốc Thần Tướng, cốc chủ Qủy Cốc còn là sư phụ của tôi.”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

Người của Qủy Cốc nghiên cứu Kỳ Môn Độn Giáp rất nhiều, bởi vậy đối với đệ tử chân truyền của cốc chủ Qủy Cốc như hắn thì vây trận này của đối phương không có gì khó khăn.

Gia Cát Cẩn, cũng là điện chủ điện Võ Hầu nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Thì ra là người Qủy Cốc? Thảo nào ~”

Gia Cát Cẩn biết Qủy Cốc tinh thông các loại Kỳ Môn Độn Giáp, thuật Ngũ Hành Âm Dương…

Có lẽ những người khác sẽ không phá giải được vây trận của cô ta, nhưng đối với người của Qủy Cốc thì không khác gì lửa gặp nước.

“Không ngờ ngươi còn là đệ tử của cốc chủ Qủy Cốc.”

“Ta nhớ cốc chủ Qủy Cốc tên Tiêu Dao Tử đúng không, ông ta là sư phụ của ngươi?”

Gia Cát Cẩn nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nói.

“Đúng vậy.” Diệp Phàm đi về phía Gia Cát Cẩn.

Gia Cát Cẩn ra tay tấn công Diệp Phàm, bộc phát thực lực Thánh cảnh thất trọng.

Diệp Phàm đánh ra một quyền cản lại đòn tấn công của Gia Cát Cẩn, sau đó đánh bay cô ta ra ngoài.

Phụt!!!

“Ngươi có rất nhiều thủ đoạn!” Diệp Phàm bóp chặt Gia Cát Cẩn, quát.

Gia Cát Cẩn bị bóp cổ, mặt đỏ bừng, hít thở không thông.

Đột nhiên cô ta đánh về phía giường, chiếc giường chia thành hai ửa, dưới giường là một cái động lớn sâu không đáy, hai người rơi xuống đó.

Bịch bịch!

Diệp Phàm và Gia Cá Cẩn rơi xuống đất, xung quanh tối đen như mực.


Nhưng với thực lực hiện tại của Diệp Phàm, cho dù ở trong đêm đen cũng có thể nhìn rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK