Xuyên Vương quát.
“Rõ!”
Tên thuộc hạ này gật đầu.
“Bẩm vương gia, quận thủ Lý đến!”
Một hạ nhân vào báo cáo.
“Tên phế vật kia còn đến làm gì?”
“Bảo hắn cút đi!”
Xuyên Vương lạnh lùng nói.
“Vương gia!”
Lý Nguyên đi vào cúi người hành lễ.
“Ngươi còn dám xuất hiện trước mắt bổn vương?”
“Ta thấy ngươi muốn chết!”
Xuyên Vương nhìn Lý Nguyên, quát to.
“Vương gia bớt giận, lần này tôi đến muốn nói cho vương gia, nếu vương gia còn muốn giết chết tên Diệp Phàm kia, thống soái Nguyên Hạo chiến khu Tây Bộ là trở ngại lớn nhất!”
Lý Nguyên mở miệng nói.
“Nguyên Hạo dám che chở thằng nhãi kia, bổn vương nhớ kỹ thù này!”
“Ngươi có ý tưởng gì?”
Xuyên Vương liếc nhìn về phía Lý Nguyên.
“Tôi đã liên hệ với Hoàng Bộ Quyền đại nhân, nghĩ cách điều Nguyên Hạo đi, nhưng Nguyên Hạo là người của chiến bộ, chỉ một mình Hoàng Bộ đại nhân vẫn chưa đủ, nếu vương gia nguyện ý ra sức thì càng tốt.”
“Chỉ cần Nguyên Hạo bị điều đi, lại trợ giúp Mục tướng quân ngồi lên vị trí thống soái chiến khu Tây Bộ, đồng nghĩa chiến khu Tây Bộ sẽ cùng một phe với chúng ta.”
Lý Nguyên nói.
“Tại sao Mục Chiến ngồi lên vị trí thống soái sẽ về cùng một phe với chúng ta?”
Xuyên Vương khó hiểu hỏi, Lý Nguyên giải thích: “Bởi vì con trai của Mục tướng quân cũng bị tên nhãi kia đánh, ông ta cũng ước gì tên nhãi kia chết đi!”
Nghe xong, hai mắt Xuyên Vương lóe lên: “Được, cứ làm như ngươi nói đi!”
Hôm sau!
Ở thục Châu, Hoa Hồng Đỏ chuẩn bị nơi ở cho Diệp Phàm và Đường Sở Sở.
“Anh Tiểu Phàm, hôm nay chúng ta trở về à?”
Đường Sở Sở hỏi.
Diệp Phàm đang định nói chuyện thì điện thoại vang lên.
“Alo, Diệp công tử đúng không? Tôi là Hoa n!”
Đầu bên kia vang lên giọng của Hoa n.
“Có chuyện gì không?”
Diệp Phàm hỏi.
“Diệp công tử, cậu có thể đến chỗ chúng tôi một chuyến không, Vân Hi gặp phải rắc rối!”
Hoa n cầu xin.
Diệp Phàm nhíu mày, nói: “Được!”
“Sở Sở, anh đi ra ngoài một chuyến, em và đám Tiểu Manh đi chơi đi, anh bảo Hoa Hồng đi cùng bọn em!”
Diệp Phàm dặn dò xong rời đi.
Hắn đi thẳng đến nơi ở của Hoa n.
Lúc này ở trong nơi ở của Hoa n, Khương Vân Hi.
Khương Vân Hi ôm chặt một quyển sách cổ, tức giận nhìn chằm chằm đám người trước mặt.
Đám người này chính là người của ba thế gia y đạo Tôn, Lý, Tiết của Hạnh Lâm Giới Long quốc.