“Mấy người muốn làm gì? Giết tôi, báo thù cho môn chủ Bá Môn?”
Diệp Phàm hừ lạnh.
“Nếu như cậu cũng đã thừa nhận, vậy thì đừng trách chúng tôi!”
Vẻ mặt người kia trầm xuống.
Bọn họ muốn ra tay với Diệp Phàm.
Ầm!!!
Trên người Diệp Phàm phóng ra một cỗ khí tức lạnh như băng, tực tiếp trấn áp đối phương.
Mấy vị đệ tử Võ Minh cảm nhận được khí tức đáng sợ của Diệp Phàm, biểu cảm ai nấy đều thay đổi, lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Nể tình các người là đệ tử Võ Minh, hôm nay tôi không giết mấy người, quay về nói với con trai môn chủ Bá Môn, hắn ta muốn báo thù cho cha thì tự mình tới tìm tôi, đừng có trốn phía sau như con rùa rụt cổ!”
“Cút!!!”
Diệp Phàm lớn tiếng quát.
Đám đệ tử Võ Minh bị dọa chạy mất.
“Võ Minh ~”
Diệp Phàm tự lẩm bẩm.
Nhị sư phụ chính là minh chủ Võ Minh, cũng không biết bây giờ Võ Minh biến thành cái dạng gì rồi!
Ngay sau đó, ba người lên máy bay đi tới quận Thiên Thục.
Văn phòng làm việc của tập đoàn Đường thị, Sở Hà ngồi gọi điện thoại nói: “Bọn họ đi Tây Nam rồi, muốn bắt đầu hành động chưa?”
“Ra tay đi!”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia đáp.
“Đã rõ!”
Sở Hà gật gật đầu rồi cúp máy, khóe miệng anh ta nhếch lên: “Chủ tịch Đường, đợi khi trở về tôi sẽ cho cô một bất ngờ lớn, hy vọng là cô sẽ thích!”
Đế Đô!
Bên trong phủ, Hoàng Bộ Quyền đang cho cá vàng ăn, cấp dưới đột nhiên đi tới nói: “Lão gia, thám tử ở Thiên Hải truyền tin tới, Diệp Phàm và người phụ nữ của hắn đã tới quận Thiên Thục!”
“Đi Thiên Thục rồi?”
“Nhìn xem, ông trời cũng đang giúp chúng ta!”
Ánh mắt Hoàng Bộ Quyền bắt ra tia lạnh lẽo: “Lập tức liên lạc cho Lý Nguyên, nói với ông ta, bằng mọi giá phải khiến cho thằng ranh kia chết ở quận Thiên Thục, nếu như hắn ta không chết thì cái chức quận trưởng quận Thiên Thục cũng không cần phải làm nữa!”
“Vâng thưa lão gia!”
Tên thuộc hạ gật đầu nhận lệnh.
Tại nhà họ Công Tôn – một trong mười thế gia đứng đầu Đế Đô.
Gia chủ Công Tôn Hằng cũng nhận được tin Diệp Phàm tới quận Thiên Thục.
“Nơi đó không tệ, trời cao hoàng đế ở xa, địa điểm tốt để giết người!”
“Thông báo cho những thế lực Ám Võng, bảo bọn họ lập tức đi tới quận Thiên Thục, nhất định phải khiến cho tên kia không ra được khỏi đó!”
“Chỉ cần có người đem đầu của hắn đến tìm ta, ta sẽ trả thêm một tỷ!”
Công Tôn Hằng nói với vẻ mặt lạnh lẽo.
Nhà Thượng Quan – một trong mười thế gia.
Bên trong gian phòng.
Thị nữ tiểu Thanh lo lắng đứng trước mặt Thượng Quan Lưu Ly: “Cô chủ, chị thật sự muốn gả cho Mộ Dung Vân Thiên sao?”
“Nếu chị không gả thì ba chị sẽ không tha cho Diệp Phàm!
Thượng Quan Lưu Ly đáp.
“Nhưng vậy có đáng không?”
“Diệp Phàm cũng đâu có quan hệ gì với chúng ta, hà cớ gì phải liên lụy tới hạnh phúc cả đời mình vì anh ta!”
Tiểu Thanh không thể hiểu nổi.
“Anh ấy vì chị mới bị cuốn vào chuyện này, chị không thể cứ như vậy bỏ mặc được.”
“Huống chi cho dù không có chuyện này, ba chị cũng sẽ nghĩ hết cách để chị gả cho Mộ Dung Vân Thiên, nhà Thượng Quan và Mộ Dung bắt buộc phải liên hôn!”
Thượng Quan Lưu Ly trầm giọng nói.
Cô lại nói tiếp: “Được rồi, Tiểu Thanh em ra ngoài đi, đợi Mộ Dung Vân Thiên đi Tây Nam về, chị phải đi lấy chồng rồi, mấy ngày này em để chị một mình đi!”
“Được rồi!”
Tiểu Thanh bất lực gật đầu.
Cơ Như Yên đang nói chuyện với mẹ Trần Sư Sư.
Bỗng nhiên có một người vội vàng chạy tới: “Phó lâu chủ, đại tiểu thư, không xong, xảy ra chuyện lớn rồi!”