Khi bọn họ cùng nhau liên thủ thì có một tiếng gầm lớn chợt vang lên.
Lúc này, sức mạnh của tám người hòa làm một, toát ra sức mạnh rất đáng sợ!
Tám người họ đồng loạt vung tay lên, lao thẳng về phía Diệp Phàm.
Tám lòng bàn tay lại giống như hợp thành một lòng bàn tay vậy, toàn bộ sức mạnh của tám người đều tập trung vào lòng bàn tay này.
Lòng bàn tay này có thể kinh thiên động địa, đủ sức đối phó với cả cường giả Quân Cảnh!
“Cũng có chút bản lĩnh đấy!” Diệp Phàm thấy vậy liền cười lạnh.
Rầm! ! !
Hắn cũng chưởng một cái, lòng bàn tay liền va chạm với đòn tấn công của tám người kia.
Thế nhưng lòng bàn tay của Diệp Phàm giống như bàn tay của Như Lai Phật Tổ, trấn áp cả thiên địa!
Khi hắn chưởng một cái, không khí nổ tung, sấm sét nổ đùng đùng!
Ánh mắt của tám vị tướng không giấu được sự kinh ngạc, sau đó công kích của bọn họ bị chặn lại hoàn toàn!
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
Trong nháy mắt cơ thể của tám người này liền nổ tung, biến thành tám vũng máu rồi chảy xuống!
Lúc này Lữ Khinh Hầu hoàn toàn chết lặng, hồi lâu mới tỉnh táo trở lại, hít một hơi thật sâu!
“Cậu...” Lữ Khinh Hầu khiếp sợ nhìn Diệp Phàm!
Diệp Phàm từng bước đi về phía Lữ Khinh Hầu rồi đứng ở trước mặt ông ta, lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào đối phương.
Một tiếng phịch vang lên, Lữ Khinh Hầu sợ đến mức ngồi sụp xuống đất!
“Lúc trước kẻ tấn công thương hội Thiên Long để chiếm lấy Bát Trận Đồ cũng là người của điện Võ Hầu các người phải không?” Diệp Phàm bỗng nhiên hỏi.
“Làm sao cậu biết?” Lữ Khinh Hầu kinh ngạc đáp.
“Quả nhiên!”
Diệp Phàm nhướn mày, nói: “Quay về nói với điện chủ của các người biết, Bát Trận Đồ ở đây này. Nếu như muốn bắt tôi và có được Bát Trận Đồ thì hãy tự mình tới đây. Nếu không thì ông ta phái bao nhiêu người, thì tôi giết bấy nhiêu người!”
Lúc này Lữ Khinh Hầu không ngừng nuốt nước miếng, từ trên mặt đất bò dậy, liếc nhìn Diệp Phàm rồi nhanh chóng bỏ chạy!
“Diệp Phàm, tôi muốn nói với anh một chuyện!” Lâm Thi Âm chợt đi tới trước mặt Diệp Phàm rồi nói.
“Chuyện gì vậy?” Diệp Phàm nhìn cô ấy.
“Anh có biết cuộc thi Thanh Bảng không?”
Diệp Phàm thấy cô ấy hỏi liền trả lời thẳng: “Tôi biết, làm sao vậy?”
“Trước khi tôi xuống núi, nhị sư phụ của anh muốn tôi nói với anh đi tham gia cuộc thi này!” Lâm Thi Âm đáp.
Diệp Phàm nghe vậy có chút kinh ngạc: “Nhị sự phụ muốn tôi đi tham gia cuộc thi này. Tại sao chứ?”
“Không biết, ông ấy cũng không nói gì thêm, chỉ bảo với tôi thông báo với anh nhớ đi tham gia cuộc thi!” Lâm Thi Âm lắc đầu.
“Được!” Diệp Phàm gật đầu.
Trước đây hắn vốn không có ý định tham gia cuộc thi này, bởi vì hắn thấy đám người được gọi là thiên tài ở Long quốc này đã không còn cùng đẳng cấp với hắn nữa.
Nhưng nếu như nhị sư phụ muốn hắn tham gia, nhất định là có mục đích gì đó, cho nên Diệp Phàm dự định sẽ đi xem cuộc thi Thanh Bảng này!
Lúc này Đường Sở Sở gọi điện tới, nói có người đang tìm hắn.
Diệp Phàm tới thẳng Tử Đàn nhất phẩm.
“Ai tìm anh vậy?” Diệp Phàm đi vào biệt thự, hỏi Đường Sở Sở.
“Diệp công tử, cầu xin anh hãy cứu lấy tiểu thư nhà chúng tôi!”
Đột nhiên một người con gái mặc quần áo màu xanh đến chỗ Diệp Phàm rồi cầu xin.
“Là cô!”
Diệp Phàm có chút kinh ngạc nhìn người con gái này, cô bé chính là thị nữ Tiểu Thanh của Thượng Quan Lưu Ly.
“Tiểu thư của cô bị sao vậy?” Diệp Phàm hỏi.
“Tiểu thư nhà tôi bị lão gia và phu nhân đưa đến chỗ Hán Vương rồi. Mà Hán Vương chính là một kẻ biến thái chuyên làm nhục phụ nữ, tiểu thư rơi vào tay Hán Vương nhất định sẽ phải chịu đau khổ.”