“Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian.”
Diệp Phàm lạnh giọng nói.
Ánh mắt cô gái lóe lên, mở bọc quần áo ra, bên trong có một hộp gỗ đàn.
Khi cô mở hộp gỗ đàn, ánh sáng vàng chói mắt tản ra, một cỗ uy áp rất mạnh bao phủ.
Bên trong chiếc hộp là một viên trân châu to chừng quả trứng ngỗng, toàn thân đều màu vàng, tản ra một cỗ uy lực thần thánh!
“Đây là thứ gì?”
Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi.
“Xá lợi!”
Cô gái đáp.
“Xá lợi?”
“Đây không phải là thứ mà các vị cao tăng Phật Giáo để lại sao?”
Biểu cảm của Diệp Phàm vô cùng ngạc nhiên.
“Đúng thế!”
Cô gái kia gât đầu.
“Vì sao thứ này lại trong tay cô?”
Diệp Phàm tò mò hỏi.
Xá lợi này là bảo vật do một vị cao tăng Phật giáo đã viên tịch để lại, chứa đựng ý nghĩa phật pháp sâu xa, đây là vật cực kỳ quan trọng với nhà Phật, người ngoài căn bản không thể có được.
“Tôi đã trộm thứ này từ một thế lực nào đó!”
Cô gái đáp.
“Cô vậy mà trộm được món bảo vật trân quý thế này, đúng là có chút bản lĩnh!”
“Nhưng mà vì món đồ này mà cô ngay cả mạng cũng không cần nữa à?”
Diệp Phàm bĩu môi nhìn cô gái.
“Tôi trộm xá lợi này là để cứu mạng cho ông nội tôi!”
“Chỉ là tôi bị bọn họ truy giết cả dọc đường, không cách nào trở về tìm ông nội, chỉ có thể trốn ở đây!”
Đối phương lên tiếng.
“Cứu ông nội cô?”
“Đúng vậy, ông nội tôi bị thương, xá lợi này có hiệu quả trị thương rất tốt!”
Cô gái gật đầu.
“Cô cũng có hiếu đấy, nếu đã vậy thì cô đi đi!”
Diệp Phàm nói.
“Anh chịu thả tôi đi?”
Cô gái kia ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm, nhưng nghĩ tới cái gì đó, cô ta ôm chặt viên xá lợi nói: “Tôi sẽ không đưa xá lợi này cho anh!”
Rõ ràng, đối phương cho rằng Diệp Phàm muốn dùng xá lợi để thả cô đi.
“Yên tâm, tôi không có hứng thú với xá lợi!”
Diệp Phàm nói xong, hắn để Viêm Khiếu phái người hộ tống cô gái này rời đi.
Ngay sau đó, Diệp Phàm cho gọi Viêm Khiếu và các thành viên cấp cao của Võ Minh, hiện tại hắn đã hiểu đại khái về tổ chức này.
“Thiếu chủ, bên ngoài có một kẻ tự xưng là người của Long Hồn muốn gặp thiếu chủ!”
Lúc này, một đệ tử Võ Minh đi tới cung kính nói với Diệp Phàm.
“Người của Long Hồn?”
“Dẫn họ vào đây.”
“Diệp Phàm nói.”