Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngoại trừ tôi, trên đời này em sẽ không tìm được bất cứ người đàn ông nào khác!”

Từ Thiên Hạo nói.

Những lời ngắn gọn nhưng lại đầy ngang ngược độc đoán!

Nghe vậy, vẻ mặt Khương Vân Hi trở nên vô cùng khó coi, cô nhìn chằm chằm Từ Thiên Hạo: “Mặc kệ anh là ai, tôi sẽ không gả cho anh, nếu như anh muốn ép buộc tôi, vậy thì tôi tình nguyện chết!”

“Chết!”

“Haha!”

Từ Thiên Hạo cười khinh thường, hắn căn bản không tin Khương Vân Hi dám tìm cái chết!

Nhưng ngay sau đó, Từ Thiên Hạo và đám người Khương Chính Thiên đều bị dọa sợ!

Khương Vân Hi đập thẳng đầu vào cây cột nhà ở bên cạnh, bể đầu chảy máu, cả người nằm trên mặt đất.

“Vân Hi.”

Vẻ mặt của Khương Thịnh Hải và Khương Chính Thiên vô cùng khó coi, hai người hô lên.

“Diệp…”

Lúc này, Khương Vân Hi nằm trên mặt đất, trong đầu hiện ra bóng dáng của Diệp Phàm, cô há miệng, lời còn chưa nói xong đã nhắm nghiền hai mắt…

Đế Đô, trong phòng phẫu thuật của Bệnh viện số 1.

Khương Vân Hi nằm trên giường phẫu thuật, hai mắt nhắm chặt, hơi thở thoi thóp.

Hoa Ân, viện trưởng ngự y viện, là người đang phẫu thuật cho cô.

Và bên ngoài phòng phẫu thuật,

Ông cụ Khương và đám người Khương Chính Thiên đứng ở đây với vẻ mặt lo lắng và sốt ruột, không ngừng đi qua đi lại, Từ Thiên Hạo cũng đứng đó với vẻ mặt u ám.

"Ba, ba nghĩ Vân Hi có thể xảy ra chuyện gì không?"

Khương Chính Y lo lắng nói.

"Không đâu, chắc chắn Vân Hi sẽ không sao!"

Khương Chính Thiên liên tục nói.

"Hai, đều là lỗi của chúng ta, chúng ta không nên ép buộc Vân Hi!"

Khương Thịnh Hải nói với vẻ mặt đầy hối hận.

"Sao vậy? Ông Khương hối hận sao?"

Từ Thiên Hạo liếc nhìn Khương Thịnh Hải, lạnh lùng nói.

"Từ thiếu, chuyện này là do chúng tôi không cân nhắc cẩn thận!"

"Cậu cũng đã thấy, Vân Hi thà chết cũng không để người khác quyết định việc hôn nhân của con bé, tốt nhất là chuyện kết hôn giữa cậu và Vân Hi nên dừng lại ở đây thôi!"

Khương Thịnh Hải nhìn Từ Thiên Hạo và nói.

Trong nháy mắt, sắc mặt Từ Thiên Hạo lạnh lùng nói: "Thứ mà Từ Thiên Hạo này muốn, không có cái gì mà không thể có được!"

"Nếu tôi đã xác định chọn cô ấy, thì cô ấy nhất định phải là của tôi!"

Từ Thiên Hạo nói với vẻ mặt độc đoán.

Khương Thịnh Hải cau mày, vẻ mặt không vui, ông ấy đang muốn nói gì đó, lại bị Khương Chính Lập ngăn lại, nói: "Hiện tại không phải là lúc bàn chuyện này, trước tiên chúng ta vẫn nên cầu nguyện cho Vân Hi không xảy ra việc gì thì hơn!"

Cạch!

Mười phút sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Hoa Ân bước ra ngoài.

"Lão Hoa, Vân Hi thế nào rồi?"

Khương Thịnh Hải nhìn Hoa Ân, trực tiếp hỏi.

"Vân Hi bị chấn thương nghiêm trọng ở phần đầu, gây ra tình trạng tụ máu và chèn ép lên dây thần kinh, mặc dù tôi đã tiến hành phẫu thuật để loại bỏ một phần máu tụ, nhưng phần tụ máu quan trọng nhất trên đầu của con bé đã hoàn toàn chèn ép lên dây thần kinh, rất khó để loại bỏ, nếu không cẩn thận có thể sẽ làm tổn thương dây thần kinh, một khi dây thần kinh bị tổn thương, Vân Hi rất có thể sẽ rơi vào trạng thái người thực vật và không bao giờ tỉnh lại nữa!"

Vẻ mặt của Hoa Ân nặng nề và nói.

Xoẹt!!!

Nghe vậy, thân thể Khương Thịnh Hải run lên, không đứng vững, may mắn là Khương Chính Lập và Khương Chính Y vội vàng đỡ ông ấy.

"Ông Hoa, y thuật của ông siêu phàm, ông nhất định phải cứu Vân Hi, con bé không thể xảy ra chuyện gì được!"

Khương Chính Thiên liên tục nói với Hoa Ân.

"Tôi ra lệnh cho ông bằng mọi giá phải cứu sống Khương Vân Hi!"

Từ Thiên Hạo nhìn Hoa Ân, lạnh lùng hét lên.

"Tôi cũng muốn cứu Vân Hi, nhưng tôi không chắc chắn lắm!"

Hoa Ân nói.

"Lão Hoa, chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?"

Vẻ mặt Khương Thịnh Hải trở nên khó coi, nói.

"Còn có một người có thể cứu Vân Hi!"

Hoa Ân bỗng nhiên nói.

"Ai?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK