“Cũng xem như có chút bản lĩnh!” Giọng nói ma quái lại vang lên.
Một đám ma khí đáng sợ quét qua ngay trước mặt Diệp Phàm, trong đám ma khí này liền xuất hiện một bóng người!
Kẻ này mặc áo choàng đen, sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo, tay áo trái trống rỗng!
Khi kẻ này xuất hiện, tà khí xung quanh ông ta ngày càng trở nên đáng sợ hơn!
Một cỗ áp lực cực kỳ khủng bố giống như một ngọn núi ập về phía Diệp Phàm, nhưng hắn vẫn đứng bất động!
Diệp Phàm cùng hai vị long quân đều nhìn chằm chằm vào kẻ này.
“Ngươi chính là cốc chủ của Ác Nhân Cốc?” Diệp Phàm lạnh lẽo nói.
“Không sai, ta chính là Tàn Ma - cốc chủ của Ác Nhân Cốc!” Ông ta nhàn nhạt đáp.
“Ác chủ của Ác Nhân Cốc thế mà lại là Tàn Ma?”
Lúc này, sau khi nghe được hai chữ “Tàn Ma”, sắc mặt của Cuồng Sư Long Quân và Thanh Dực Long Quân đột nhiên thay đổi, đều kinh ngạc thốt lên.
Hai người nhìn về phía cốc chủ Ác Nhân Cốc, trong mắt không nén được sự sợ hãi.
Tàn Ma trước đây vẫn chưa gọi là Tàn Ma, ông ta vốn là một cường giả hàng đầu, vô cùng đáng sợ trong giới Võ Đạo của Long Quốc, ông ta còn thành lập một tông môn và nhanh chóng trở thành bá chủ của giới Võ Đạo.
Nhưng ông ta lại muốn thống nhất giới Võ Đạo ở Long Quốc nên đã chỉ huy môn phái của mình càn quét tất cả các thế lực lớn trong giới Võ Đạo, nhằm khiến toàn bộ giới Võ Đạo phải thuần phục mình.
Sau đó, minh chủ Võ Minh đã ra tay, đánh với ông ta một trận, chém đứt một cánh tay của ông ta và khiến ông ta bị trọng thương!
Sau trận chiến đó, Tàn Ma liền biến mất, tông môn cũng giải tán, không ngờ mấy năm sau ông ta lại xuất hiện!
Khi tái xuất giang hồ, ông ta tự xưng mình là Tàn Ma, bước vào con đường tu ma đạo, sức mạnh của ông ta so với trước đây cường đại hơn rất nhiều và ông ta lại làm đảo lộn giới Võ Đạo của Long Quốc, tuy nhiên không bao lâu sau, Tàn Ma lại biến mất!
Không ai có thể ngờ rằng Tàn Ma lại trở thành cốc chủ của Ác Nhân Cốc sau khi biến mất!
Chẳng trách giới Võ Đạo và quan chức của Long Quốc cùng nhau liên thủ cũng không thể tiêu diệt được Ác Nhân Cốc, hóa ra là do Tàn Ma ở đây!
“Tàn Ma phải không?”
“Ta nhớ tên của ngươi rồi!”
“Ngươi có thể đi chết được rồi!” Diệp Phàm thờ ơ nói.
“Ha ha!”
“Anh bạn trẻ, mạnh miệng thật đấy!”
“Bổn tọa tung hoành ở giới Võ Đạo mấy chục năm, chưa có ai dám nói lời này trước mặt ta!” Tàn Ma chế nhạo.
“Thiếu chủ, thực lực của ông ta rất lợi hại, năm đó ông ta thậm chí còn đấu với cả minh chủ Võ Minh!” Cuồng Sư Long Quân nhắc nhở.
“Ngươi từng đấu với minh chủ Võ Minh?” Diệp Phàm liếc nhìn Tàn Ma.
Mà khi nghe thấy bốn chữ “minh chủ Võ Minh”, trong mắt Tàn Ma lóe lên sát ý nồng đậm, ma khí quanh người ông ta dâng lên ngùn ngụt, phảng phất như yêu thần đã giáng thế!
“Cánh tay này của ông ta chính là bị minh chủ Võ Minh chặt đứt!” Thanh Dực Long Quân hừ lạnh.
“Câm miệng!!!”
Tàn Ma gầm lên giận dữ, đôi mắt ông ta dán chặt vào Thanh Dực Long Quân, sau đó liền tung ra một chưởng, trực tiếp tấn công đối phương.
Một chưởng này vừa tung ra, ma khí liền cuồn cuộn, áp chế Thanh Dực Long Quân đến mức không thể nào cử động nổi!
Vào thời khắc mấu chốt, Diệp Phàm liền vung kiếm, tiêu diệt ma khí!
“Năm đó nhị sư phụ của ta chặt đứt cánh tay của ngươi, còn ta hôm nay sẽ lấy mạng ngươi!” Lúc này Diệp Phàm nhìn về phía Tàn Ma, lạnh lẽo nói.
“Nhị sư phụ?”
“Minh chủ Võ Minh cũng là sư phụ của ngươi?”
Tàn Ma khiếp sợ nhìn Diệp Phàm.
Cuồng Sư Long Quân và Thanh Dục Long Quân nghe Diệp Phàm nói vậy cũng rất khiếp sợ.
Không ngỡ minh chủ Võ Minh, Võ Thần trong truyền thuyết lại là sư phụ của thiếu chủ?