Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai mắt ông bắn ra một ánh sáng khiếp người, thay đổi sự chán chường và bể dâu ngày thường.

Giờ phút này, cả người Lâm Lang Thiên trở nên tràn đầy tinh thần, tỏa ra một khí thế bễ nghễ thiên hạ, giống như đã đổi thành người khác so với lúc trước.

“Chú Lâm, nội thương của chú đã khỏi hoàn toàn rồi, bây giờ chú chỉ cần yên lặng tu dưỡng một thời gian, thì cơ thể sẽ không còn bất cứ vấn đề gì, còn thực lực của chú cũng sẽ dần dần khôi phục!”

Diệp Phàm nhìn Lâm Lang Thiên, nói.

“Tiểu Phàm, cảm ơn cậu!”

Trong mắt Lâm Lang Thiên hiện lên vẻ kích động, nói cảm ơn.

Soạt!

Ở ngoài cửa, Lâm Phong nghe thấy câu này của Diệp Phàm, trong mắt hắn ta hiện ra vẻ khiếp sợ.

“Vết thương của Lâm Lang Thiên vậy mà khôi phục toàn bộ rồi sao? Hơn nữa thực lực cũng sẽ khôi phục?”

Vẻ mặt Lâm Phong chấn động nói.

“Không được, tin tức này nhất định phải bẩm báo cho ba biết!”

Ngay lập tức, sắc mặt Lâm Phong chợt ngưng lại, rồi rời khỏi nơi này.

Diệp Phàm nhìn Lâm Lang Thiên nói: “Chú Lâm, tiếp theo tôi sẽ chữa tật ở chân giúp chú!”

“Chân của tôi!”

Ánh mắt Lâm Lang Thiên liếc nhìn về phía chân phải bị què của ông, trong mắt lấp lóe vẻ phức tạp, nói: “Bỏ đi, chân này của tôi không chữa nữa!”

“Ba, tại sao lại không chữa?”

Lâm Thi Âm khó hiểu nhìn Lâm Lang Thiên.

“Có lẽ chú có nỗi khổ của mình, có điều nếu như ngày nào đó chú cần chữa trị, thì tới tìm tôi bất cứ lúc nào!”

Diệp Phàm nói.

“Tiểu Phàm, cảm ơn cậu!”

“Cậu ở lại đi, đợi lát buổi trưa tôi đích thân nấu cơm, mời cậu một bữa!”

Lâm Lang Thiên nhìn Diệp Phàm, nói.

“Thôi, đợi lát tôi còn có chuyện, hôm khác tôi tới ăn cơm sau!”

Diệp Phàm mỉm cười nói.

“Vậy Thi Âm, con cũng đi học đi!”

Lâm Lang Thiên nói với Lâm Thi Âm.

“Đúng lúc, để tôi đưa cô đến trường!”

Diệp Phàm nói với Lâm Thi Âm.

“Liệu có làm phiền anh không?”

Lâm Thi Âm hơi xấu hổ, nói.

“Không sao!”

Diệp Phàm lắc đầu, rồi lái xe chở Lâm Thi Âm đến trường học.

Trên xe, Diệp Phàm không khỏi hỏi: “Thi Âm, cô đánh đàn hay như vậy, là học của ai à?”

“Không có, đều là tôi tự học!”

Lâm Thi Âm lắc đầu.

“Vậy thiên phú của cô rất mạnh nha, có hứng thú học tài đánh đàn uyên thâm hơn không?”

Diệp Phàm hỏi.

Rõ ràng Diệp Phàm muốn để Lâm Thi Âm đến học hỏi Đại sư phụ, với thiên phú của cô ấy, tương lai chắc chắn sẽ trở thành một cao nhân cầm đạo!

“Cái này tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ tới!”

Ánh mắt Lâm Thi Âm lấp lóe nói.

“Cô có thể suy nghĩ chút, tài đánh đàn của Đại sư phụ tôi rất cao siêu.”

“Nếu như cô theo học hỏi bà ấy, thì không chỉ có thể nâng cao tài đánh đàn của cô, còn có thể khiến cô có được bản lĩnh tự bảo vệ mình, như vậy sau này cô cũng sẽ không bị bất cứ ai bắt nạt nữa rồi!”

Diệp Phàm nói.

“Anh là bảo tôi đi luyện võ sao?”

“Có phải anh và ba tôi đều biết võ công không?”

Ánh mắt Lâm Thi Âm nhìn về phía Diệp Phàm, tò mò hỏi.

“Quả thật tôi và ba cô đều biết võ công, mà cô muốn học võ công rất đơn giản, chỉ cần theo Đại sư phụ tôi học đánh đàn là được rồi!”

“Cô có thể suy nghĩ chút!”

Diệp Phàm thản nhiên nói. Rất nhanh Diệp Phàm đã đưa Lâm Thi Âm đến đại học Thiên Hải.

“Cảm ơn anh, tôi sẽ suy nghĩ!”

Lâm Thi Âm xuống xe, mỉm cười với Diệp Phàm.

Lúc này, điện thoại di động của Diệp Phàm đột nhiên kêu lên.

“Thiếu chủ, đã điều tra rõ ràng rồi.”

“Hôm qua, kẻ đứng đằng sau của một loạt hành vi chống đối Đường Thị chính là đại tiểu thư Liễu Như Thị của nhà họ Liễu, một trong ba hào môn lớn của quận Hoài Giang.”

Xuân Lan báo cáo.

“Là cô ta!”

Trong mắt Diệp Phàm hiện lên ánh sáng lạnh.

Xem ra lần trước chưa giáo huấn đủ cho người phụ nữ này!

“Giải quyết người phụ nữ này cho tôi!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

Đối phó với kẻ địch, tuyệt đối không nương tay. Đây là triết lý mấy sư phụ hắn vẫn luôn truyền bá cho hắn.

“Vâng, thiếu chủ!”

Xuân Lan đáp.

“Đúng rồi, thiếu chủ, còn có một chuyện rất quan trọng!”


“Chuyện gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK